Hai tay Phó Hoành Dật siết thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.
1 “Thanh Lan, Thanh Lan vào phòng sinh rồi?”
Sở Vân Dung vội vàng chạy tới.
Lúc bà về nhà lấy quần áo thì nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật, nói rằng Thẩm Thanh Lan sắp sinh.
“Vâng, đã vào rồi.”
Phó Hoành Dật đáp, đôi mắt không rời khỏi cánh cửa.
Suy cho cùng, Sở Vân Dung đã sinh hai đứa con, hơn nữa đều là sinh thường.
Đừng thấy lúc trước bà căng thẳng, nhưng đợi Thẩm Thanh Lan vào phòng sinh thật rồi, trái lại bà rất bình tĩnh, đi đến ngồi xuống ghế ở hành lang: “Hoành Dật, con đừng lo.
Trước đó bác sĩ đã nói tình hình của Thanh Lan rất ổn, không sao đâu.”
Phó Hoành Dật hoàn hồn: “Mẹ, lúc trước mẹ sinh Quân Dục mất bao lâu?”
“Lúc mẹ sinh Quân Dục khá dễ dàng, chưa đến mấy tiếng thì đã sinh rồi.
Nhưng Thanh Lan thì khó sinh, suýt nữa gay go.”
Sở Vân Dung cũng nhận ra sự căng thẳng của Phó Hoành Dật nên chuyện trò với anh, nhằm dời đi sự chú ý của anh, “Thanh Lan vừa sinh ra đã được đưa vào trong lồng ấp.
Cho nên từ nhỏ mẹ đã thiên vị Thanh Lan hơn.
Mẹ nhớ khi ấy ông nội con dẫn con đến nhà chơi, con rất thích nhìn Thanh Lan.”
Có lẽ nhớ tới chuyện lúc nhỏ của Thẩm Thanh Lan, đáy mắt Sở Vân Dung hiện lên ý cười, “Mà Thanh Lan cũng đặc biệt thích bám con.
Lần nào con đến là con bé vui lắm.”
Được Sở Vân Dung nhắc lại, Phó Hoành Dật cũng loáng thoáng nhớ lại đoạn ký ức bị vùi sâu trong trí nhớ, ánh mắt dần trở nên vui vẻ.
“Mỗi lần trông thấy con, con bé toàn chảy nước miếng.
Mẹ còn bảo với ba con, sau này lớn lên Thanh Lan ắt hẳn là một đứa mê trai.”
Sở Vân Dung nghĩ về chuyện cũ, không hề do dự mà bán đứng con gái.
Hai người đang trò chuyện thì hai ông cụ tới: “Lan Lan đâu?”
Thẩm lão gia hỏi.
Sở Vân Dung giải thích: “Vừa đưa vào phòng sinh ạ, chắc chắn không nhanh thế đâu.
Ba, chú Phó, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.”
“Không ngồi, không ngồi.
Ngồi xuống là lòng dạ rối bời.”
Phó lão gia xua xua tay, nghiêng tai nghe ngóng một chốc, “Không phải Thanh Lan sinh thường à? Sao không nghe thấy chút động tĩnh nào trong phòng sinh thế? Chẳng phải sản phụ nào sinh con cũng kêu đến xé ruột xé gan, đấu giống Thẩm Thanh Lan, im ắng quá.
Phó lão gia vừa nói thế, tâm trí của Phó Hoành Dật lại quay về Thẩm Thanh Lan, anh mắt toát ra thoáng lo âu.
Ở đây chỉ mình Sở Vân Dung là có kinh nghiệm, bèn nói: “Chú Phó, hiện giờ còn chưa đến lúc dùng sức.
Tính Thanh Lan lại chịu đựng, chưa đến lúc thật sự không nhịn nổi nữa thì nó sẽ không kêu lên đâu.”
Trong phòng sinh, Thẩm Thanh Lan yên lặng nằm trên giường sinh.
Bác sĩ và y tá vẫn đang làm các công tác chuẩn bị cuối cùng, “Cô Phó, đừng sợ.
Giờ tử cung chưa mở hết, cố gắng giữ sức.
Đợi khi tử cung mở hoàn toàn, cô lại bắt đầu dùng sức, nghe theo chỉ dẫn của tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh, gật đầu.
Cơn đau dần dồn dập và dữ dội hơn.
Giác quan của Thẩm Thanh Lan đều đặt ở nửa thân dưới.
Cô cắn răng, gắng sức không để mình kêu ra tiếng.
Cô biết Phó Hoành Dật đang đợi ở bên ngoài, nên lo một khi mình kêu thành tiếng sẽ khiến anh hoảng sợ.
“Cô Phó, nếu cô đau thì có thể kêu lên.”
Thấy dáng vẻ cắn chặt răng của Thẩm Thanh Lan, bác sĩ tốt bụng cho lời khuyên.
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Tôi chịu được.
Bác sĩ, tử cung mở hết chưa?”
“Vẫn chưa, mới mở tám phần thôi.”
Tử cung của Thẩm Thanh Lan mở chậm hơn dự tính của bác sĩ, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Ban nãy cũng đã dùng dụng cụ kiểm tra tim thai.
Mọi thứ đều ổn.
Ngoài phòng sinh, lòng bàn tay của Phó Hoành Dật dần ẩm ướt.
Anh ngồi lặng im trên xe lăn.
Eden từ bên ngoài đi vào, ghé bến tại Phố Hoành Dật nói nhỏ mấy câu.
Ánh mắt Phó Hoành Dật thoáng lạnh lẽo, nhưng còn có những người khác ở đây, đều là người lớn nên anh không nói gì, chỉ đưa mắt nhờ Eden giúp.
Eden gật đầu, đáp lại anh bằng một ánh nhìn “yên tâm”
Trong một gian phòng khách sạn đối diện bệnh viện, Allen đang nhìn sang cửa lớn bệnh viện từ phía xa.
Quản gia đứng cạnh hắn, thấp giọng báo cáo: “Thiếu gia, chúng tôi không phát hiện có ai khả nghi gần khu vực bệnh viện, cũng không thấy bóng dáng của Tần Nghiên.”
“Đám Sicily thì sao?”
Allen hỏi.
“Mấy người họ ở trong bệnh viện.
Thiếu gia, có cần tránh họ không?”
“Ha ha, móng vuốt của mấy con mèo con này vẫn sắc lắm.
Trước tiên cứ giữ lại đã, không cần né tránh.
Những con mèo thông minh đều biết hiện giờ nên làm gì.
Đụng phải họ thì tiện thể cho tôi gửi một câu, nếu Tiểu Thất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ cũng không cần phải sống nữa.”
Allen hờ hững nói.
Quản gia đáp lại một tiếng rồi ra ngoài sắp xếp.
“Tôi còn tưởng anh muốn nhân cơ hội này để dẫn Thẩm Thanh Lan đi cơ đấy.
Không ngờ anh bảo vệ đứa con của cô ấy với người đàn ông khác.
Allen, giờ càng ngày tôi càng phải nhìn anh bằng con mắt khác đó.”
Peter dựa vào ghế sô pha, bắt tréo chân đúng tiêu chân.
Allen lạnh lùng, lười phải đáp lại Peter.
Anh ta sớm đã quen, tiếp tục nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Khí hậu nơi này thật sự không tốt bằng nước Y.
Chuyện lần này kết thúc, chúng ta mau chóng về thôi.
Mỗi lần tới đây là anh lại trở nên quái gở.
Ở nước Y âm u, anh giống với chính mình hơn.”
Peter không sợ chết, trêu chọc Allen.
Anh ta biết lúc này toàn bộ tâm tư của Allen đặt hết trong bệnh viện đối diện, dù mình nói gì thì hắn cũng sẽ không phản ứng lại.
Đám Kim n Hi cũng nhanh chóng phát hiện ra người của Allen.
Eden đã đánh trực diện với họ.
nghe quản gia chuyển lời xong thì mặt liền biến sắc.
Họ đều là người của Allen tự tay đào tạo ra nên càng hiểu thủ đoạn của hắn hơn ai khác.
Anh ta đành nói với Kim n Hi một tiếng.
“Allen không tới làm loạn thật sao?”
Kim n Hi nghi hoặc.
Cô còn nhớ chuyện Allen muốn phá hoại trong lễ cưới.
Sicily sầm mặt: “Chắc không phải.”
Trực giác mách bảo cô rằng lần này Allen tới không phải để phá rối.
Có thêm sự tham gia của Allen, Tần Nghiên muốn giở trò gì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một chiếc xe tư nhân bình thường đang đỗ tại một góc không xa bệnh viện, kiểu dáng không hề bắt mắt, và Tần Nghiên được mọi người nhớ nhung đang ngồi trên xe.
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh bà ta, vẻ mặt cung kính: “Phu nhân, người của chúng ta không thể đến gần phòng sinh.”
Tần Nghiên khẽ cong khóe môi, cũng không hề bất ngờ với tình hình ấy, “Căn chuẩn cơ hội lại ra tay lần nữa.
Thực sự không được thì gây ra hỗn loạn, càng loạn càng tốt, có thể khiến Thẩm Thanh Lan một xác hai mạng là tốt nhất.
Nếu không được thì ôm con của cô ta đi.
Cháu trai duy nhất của nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, chắc chắn sẽ khiến cho họ phát điên.”
Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, trong lòng Tần Nghiên không nhịn nổi vui sướng.
Nhớ hồi đó, sau khi không thấy Thẩm Thanh Lan, bà ta tận mắt trông thấy Sở Vân Dung tìm con khắp phố, dáng vẻ như một kẻ điên, hiện giờ nhớ lại vẫn thấy là một chuyện vui trong quá khứ.
Nhưng khi ấy, để dẫn Thẩm Thanh Lan đi, bà ta đã mất không ít sức.
Nếu không phải bà ta lừa Chu Tường, e rằng nhà họ Thẩm đã sớm tìm được con bé.
Đó là dưới tình huống nhà họ Thẩm không mảy may chuẩn bị, lần này họ đã có chuẩn bị, ắt hẳn độ khó sẽ tăng thêm rất nhiều.
Tần Nghiên nhíu mày, bà ta đang suy nghĩ nên làm cách nào để kế hoạch của mình thành công đây.
Tần Nghiên đang nghĩ vậy thì thấy Allen xuất hiện trước mặt mình, âm trầm nhìn bà ta.
Tần Nghiên hơi sửng sốt, mỉm cười xuống xe: “Allen, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Bà ta thản nhiên, không hề nhìn ra sự bất mãn vì trước đây bị Allen giam giữ: “Không phải là cậu đến tìm tôi chứ? Nếu cậu muốn Thẩm Thanh Lan, tôi có thể giúp cậu.”
Nghe thế, Allen mỉm cười, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng, đáng sợ: “Tần Nghiên, hôm nay nếu bà dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi không chỉ đem tro cốt của tên Carl khốn kiếp cho chó ăn, sau đó tôi còn hầm con chó ấy cho cá mập ăn đấy.”
Tần Nghiên sa sầm mặt: “Cậu uy hiếp tôi?”
“À, đúng là uy hiếp đó.
Tất nhiên bà cũng có thể không nhận uy hiếp.”
Mặt Tần Nghiên xanh mét, đột nhiên nở nụ cười: “Allen, cậu
cũng chỉ có thể lấy tro cốt của cha đẻ cậu để uy hiếp tôi thôi.
Ông ấy cũng đã chết hơn hai mươi năm nay rồi.
Cậu tưởng tôi sẽ bận tâm sao?”
“Bận tâm hay không cứ thử thì biết.
Quản gia, gọi điện thoại về sai người mang tro cốt của lão khốn kiếp kia cho chó ăn ngay cho tôi.”
Vẻ mặt Allen tàn nhẫn.
Quản gia lấy điện thoại ra định gọi.
Ánh mắt Tần Nghiên cuối cùng cũng thay đổi: “Đợi đã! Allen, tôi biết cậu hận ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha đẻ của cậu, hơn nữa cũng đã mất nhiều năm.
Cậu không thể đối xử với ông ấy như vậy.”
Allen ngoáy ngoáy tai: “Đừng có lặp lại những lời tương tự hết lần này tới lần khác như thế.
Tôi nghe đến phát ngấy rồi.”
Tần Nghiên hít sâu một hơi: “Được, tôi nói cho cậu điều cậu quan tâm.
Tôi có thể mang Thẩm Thanh Lan ra ngoài giao cho cậu.
Còn tôi chỉ đem con của cô ta đi thôi.”
“Tần Nghiên, bà muốn chết sao?”
Allen nói, rõ ràng không đồng ý với đề nghị của bà ta.
Nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, Tần Nghiên không đổi sắc mặt: “Allen, cậu hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị của tôi.
Đó là con của cô ta với người đàn ông khác, không phải của cậu, tôi mang đi lại vừa khéo loại trừ chướng ngại vật giữa hai người.
Đối với cậu thì đây là chuyện tốt.
Hơn nữa, tôi tin với thủ đoạn của cậu, nếu cậu thật sự muốn giữ Thẩm Thanh Lan thì chắc chắn là có cách”
Allen tỉnh bơ: “Tần Nghiên, cho dù kế hoạch hôm nay của bà là gì thì cũng rời khỏi đây đi, bằng không bà sẽ biết hậu quả.”
“Allen, cậu thật sự muốn ngăn cản tôi sao?”
Tần Nghiện lạnh giọng hỏi, còn người đàn ông trẻ tuổi luôn đứng bên cạnh bà ta nghe vậy liền giơ khẩu súng nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của Allen, nhưng Tần Nghiên không ngăn lại.
Lần đầu tiên bà ta nổi lên sát ý đối với Allen.
Allen như thể không thấy khẩu súng mà nhìn Tần Nghiên chằm chằm.
“Allen, cậu cho rằng cậu là con trai duy nhất của Carl thì tôi không dám giết cậu đúng không?”
“Bà cứ việc ra tay, tôi muốn không còn ai trên thế gian này nhớ tới lão khốn kiếp đáng chết ấy nữa.
Linh hồn của ông ta không xứng được cứu rỗi.”
Allen đáp.
Một tia giận dữ lóe qua đáy mắt của Tần Nghiên, bà ta đoạt lấy khẩu súng trong tay người đàn ông, nhắm thẳng vào Allen và bóp cò.
Allen rên lên một tiếng, một đóa hoa máu nở rộ trên cơ thể.
Cùng lúc ấy, một viên đạn xuyên qua ngực Tần Nghiên, thoát được vị trí tim nhưng lại khiến cả người bà ta run rẩy.
Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến những kẻ có mặt không kịp phản ứng.
“Được, Allen, cậu thẳng.
Nhưng cậu nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.
Lần sau tôi sẽ không nương tay nữa đâu.
Thẩm Thanh Lan của cậu, tự cậu nhìn đi!”
Tần Nghiên ôm vết thương, lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi quay người lên xe rời đi.
Quần áo trên người Allen thấm đẫm máu, song vẻ mặt hắn tê liệt như thể không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào.
Mãi đến khi Tần Nghiên rời đi, hắn mới nôn ra một ngụm máu, ngất lịm.
Một chiếc xe mau chóng đỗ lại trước mặt họ.
Peter bước xuống, cấp tốc đưa Allen lên xe, còn quản gia ở lại xử lý dấu vết tại hiện trường.
May mà chỗ này là điểm mù, quanh đây cũng không có camera, bằng không vừa rồi xảy ra chuyện đấu súng giữa ban ngày ban mặt như vậy, thu hút sự chú ý của cảnh sát thì thực sự không dễ giải quyết.
Quản gia nhanh nhẹn xử lý xong xuôi chuyện ở đây, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đợi hiện trường không còn ai, Kim n Hi mới từ trong bóng tối đi ra.
Cô nhìn hướng bọn họ rời đi, ánh mắt như có điều gì suy nghĩ.
Nghe Kim n Hi kể, Sicily im lặng hồi lâu mới nói: “Thực ra, Allen đối với An thật sự không tệ, nếu bỏ qua sự vô nhân tính của hắn.”
Kim n Hi cười ha ha: “Chị cũng nói hắn là kẻ không có tính người còn gì, ai biết hắn muốn làm gì.
Đừng quên thân phận trước kia của An, tập tài liệu kia là do hắn gửi cho ba của An đấy.”
Sicily nghĩ cũng đúng, bèn quẳng vấn đề ấy sang một bên, nghĩ tới chuyện khác: “Em nghĩ Tần Nghiên và bố đẻ của Allen có quan hệ gì? Tại sao tro cốt của một người chết đã hơn hai mươi năm mà có thể uy hiếp được bà ta?”
“Không gì ngoài tình yêu.
Chẳng qua, không ngờ loại người như Tần Nghiên mà cũng có người yêu.
Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể lơi là cảnh giác.
Hai người này chính là hồ ly, ai biết những lời họ nói là thật hay giả.”
Sicily gật đầu, tiếp tục quan sát màn hình máy tính.
Cửa phòng sinh.
Thẩm Thanh Lan đã vào trong đó ba tiếng đồng hồ nhưng trong phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Sở Vân Dung cũng nóng ruột.
Phó Hoành Dật muốn vào xem tình hình nhưng Thẩm Thanh Lan không cho.
Trong phòng sinh, sắc mặt Thẩm Thanh Lan tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.
Ba tiếng trôi qua, tử cung của cô mới mở hoàn toàn, quá trình sinh nở chính thức bắt đầu.
Ngay cả bác sĩ cũng lau mồ hôi, chưa bao giờ gặp sản phụ có tử cung mở chậm như vậy.
Về sau, bác sĩ cũng phải tiêm cả thuốc trợ sản.
“Tốt lắm, cô Phó, tử cung đã mở hẳn rồi.
Giờ cô bắt đầu dùng sức đi!”
Bác sĩ nói.
Những cơn đau liên tục suốt mấy giờ qua khiến người Thẩm Thanh Lan ướt đẫm mồ hôi, khiến tóc cổ ướt sũng.
Bàn tay cô bám chặt lấy mép giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được đứa trẻ đang dần dần rời khỏi cơ thể mình.
“Tốt lắm.
Đúng rồi, cứ như vậy!”
Bác sĩ vừa dạy Thẩm Thanh Lan làm thế nào vừa động viên cô.
Cô chắc chắn là sản phụ chịu đựng giỏi nhất mà bác sĩ từng gặp.
Đau đớn ba tiếng đồng hồ, nếu đổi thành người khác chắc chắn không chịu nổi.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Lan không kêu ra tiếng, cứ lặng lẽ chịu đựng.
“Cô Phó, nếu cô đau thì cứ kêu lên.”
Thấy cô cũng sắp cắn rách cả môi, bác sĩ tốt bụng khuyên.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, từ trong miệng nặn ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Bác sĩ lắc đầu.