Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Được, hôm nay cháu về nhà với mẹ trước đi.”
Hạo Hạo lưu luyến nhìn An An, rõ ràng là muốn ở lại, nhưng lại bị Bùi Nhất Ninh đưa đi.
Thẩm Thanh Lan nhớ đến ánh mắt Hạo Hạo thì trong mắt ngập ý cười, nhìn con trai đang ngậm núm vú cao su chìm trong thế giới của mình, khẽ cười, “Anh con không nỡ xa con nên khóc nhè, vậy mà con lại không có chút lương tâm nào, chẳng thèm liếc nhìn người ta lấy một cái.”
An An không hiểu mẹ đang nói gì, thấy mẹ cười với mình thì cũng vươn bàn tay nhỏ nhắn đòi mẹ bế.
Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn, chứ không đưa tay ra.
An An thấy mẹ mãi vẫn không bế thì cũng không khóc mà chỉ thu tay về, tiếp tục ngậm núm vú cao su.
Đây là đồ chơi mới của An An mấy ngày nay, cậu nhóc rất thích, chỉ cần đưa núm vú cho thì cậu nhóc thể yên tĩnh chơi cả buổi sáng.
Vu Hiểu Huyên vẫn còn ở lại.
Hôm nay cô còn chưa có cơ hội ở riêng với An An nên không cam lòng rời đi.
Chờ mọi người đi hết, cô liền đến trước mặt An An, gọi cục cưng, nhưng bạn nhỏ An An cũng chẳng thèm liếc mẹ nuôi lấy một cái.
“An An à, mẹ nuôi nhớ con như vậy mà con lại chẳng thèm để ý đến.
Mẹ đau lòng lắm đấy.”
Vu Hiểu Huyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An, bày tỏ nỗi khổ tương tự với đứa trẻ một tháng tuổi.
Thẩm Thanh Lan cũng không quan tâm cô nàng thần kinh có vấn đề này mà chỉ chuyên tâm thu xếp quà tặng hôm nay nhận được, đa phần trong số đó đều là quan tặng cho An An.
Thẩm Thanh Lan cầm hai hộp chuyển phát nhanh, thấy chữ viết quen thuộc bên trên thì mỉm cười, sau đó mở giấy gói hộp.
Đây là quà của nhóm Kim Ân Hi gửi đến.
Hôm nay Eden đã tới thì hẳn đây là của Kim Ân Hi và Sicily.
Mở hộp ra, quà của Kim Ân Hi tặng là một đôi giày nhỏ, còn quà của Sicily và Andrew tặng là một bộ quần áo.
Thẩm Thanh Lan cất mọi thứ xong thì dì Triệu đi tới, “Thanh Lan, vừa rồi cảnh vệ nói đưa hai cái này cho cháu.”
“Của ai vậy ạ?”
Dì Triệu lắc đầu, “Một là gửi từ nước ngoài đến, còn một thì không có tên người gửi.
Cảnh vệ nói là có một đứa bé mang đến, đưa xong liền đi ngay, bọn họ thấy tên cháu nên mới cầm qua đây.”
Thẩm Thanh Lan cầm lên xem, trên hộp không ký tên người gửi, mở ra thì thấy bên trong lại là một cái hộp khác.
Cứ hộp trong hộp như vậy, tổng cộng có năm cái.
Cô cầm cái hộp cuối cùng lên, đó là một chiếc túi bằng da bò, bên trong là một tập tài liệu, trên đó ghi lại mọi thứ về căn cứ, ngoài ra còn kèm theo cả mấy tấm hình.
Ánh mắt cô chợt thay đổi, nhìn về phía Vu Hiểu Huyên thì thấy cô ấy đang chơi với An An, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
Thẩm Thanh Lan thầm thở phào trong lòng, cất đồ vào ngăn kéo cuối cùng trong tủ đầu giường.
Cô đã biết món quà này là của ai gửi tới.
Thẩm Thanh Lan không biết mục đích Allen gửi tập tài liệu này là gì, chẳng qua là lúc nhìn thấy thiết kế hộp trong hộp thì hơi sững sờ.
Nhìn về phía hộp quà còn lại, Thẩm Thanh Lan do dự một chút rồi mở hộp ra.
Đó là một cái hộp thông thường chứa một đôi vòng tay vàng, còn gửi kèm theo một tấm thiệp.
[Cục cưng thật đáng yêu, hy vọng nó có thể mãi mãi đáng yêu như vậy, khỏe mạnh mà lớn lên.] Ký tên là Tần Nghiên.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, nhìn vòng tay một lúc lâu không nói gì.
“Thanh Lan, cậu ngây ra đó làm gì?”
Vu Hiểu Huyên quay đầu, thấy cô đang ngẩn người như vậy thì hỏi.
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, lắc đầu, “Không có gì, vừa thất thần thôi.
Cậu nói gì nhỉ?”
“Tớ đầu có nói gì, chẳng qua thấy cậu đang ngẩn người thì gọi một tiếng thôi.”
Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, tiện tay ném chiếc vòng tay qua một bên, tiếp tục sắp xếp và phân loại quà tặng.
“Thanh Lan, điện thoại cậu reo kìa.”
Vụ Hiểu Huyên gọi với vào trong phòng để đồ.
Thẩm Thanh Lan đi ra, nhìn qua số điện thoại gọi đến thì bèn nói: “Cậu trông An An giúp tớ một lúc, tớ đi nghe điện thoại.”
Sau đó xoay người ra ban công, tiện tay đóng cửa ban công lại.
Đến khi chắc chắn là không có ai nghe thấy, Thẩm Thanh Lan mới hạ thấp giọng nói, “Allen.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khàn khàn, “Tiểu Thất, tôi còn chưa lên tiếng mà em đã biết là tôi, đây không phải chứng minh là đôi ta có thần giao cách cảm sao? Ừm, có phải em đang nhớ tôi không?”
“Allen, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tiểu Thất, không nên đề phòng tối như thế.
Tôi không muốn làm gì, cũng sẽ không làm gì em.
Em nên biết, nếu tôi thực sự muốn làm gì em thì bây giờ em đã chẳng thể ở thủ đô rồi.”
Allen bình thản nói, không ai biết khi nói những lời này, ánh mắt hắn đầy vẻ đau thương.
Thẩm Thanh Lan thoáng lặng im.
Cô đương nhiên biết sự thật này, cũng bởi vậy cho nên dù Allen đối phó với Eden và Kim Ân Hi thì cô cũng không đáp trả.
“Quà tôi tặng, em đã nhận được chưa?”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nhớ lại tập tài liệu kia, “Tập tài liệu đó là anh gửi?”
“Đúng, là tôi.
Đây là quà tôi tặng đầy tháng cho con em.
Tuy tôi rất ghét ba thằng bé, cũng ghét một nửa dòng máu trên người nó là của người đàn ông khác nhưng dù sao nó cũng là con em, nó đầy tháng thì tất nhiên người làm chú như tôi cũng nên tặng chút quà.
Tài liệu đó là tập duy nhất trong tay tôi, cũng là duy nhất trên thế giới này.
Bây giờ đã đưa cho em, em muốn hủy hay giữ lại, quyền quyết định đều do em.”
“Tại sao?”
Thẩm Thanh Lan hạ thấp giọng, “Trước đây anh giữ lại tập tài liệu này là để uy hiếp tôi, bây giờ lại đưa nó cho tôi là có mục đích gì?”
“Ừ.
Tiểu Thất của tôi thật thông minh.
Vậy em đoán xem mục đích của tôi là gì?”
Allen ung dung nói.
Thẩm Thanh Lan im lặng một lúc mới nói, “Allen, đừng có động vào tôi, nếu anh còn ép tôi thì tôi khó mà nói trước được mình sẽ gây ra chuyện gì.
Nếu anh cho rằng nếu tôi bị bại lộ thân phận sẽ rơi vào đường cùng rồi trở lại bên cạnh anh thì anh sai rồi.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi thà rằng cá chết lưới rách.”
Trong mắt cô mang theo sự quyết tuyệt mà tàn nhẫn, hiển nhiên là không phải nói đùa.
Dường như Allen đang nín thở, nhưng lại nhanh chóng bật cười, “Ha ha, Tiểu Thất, tại sao em không thể cho rằng vì tôi quá yêu em nên mới định thành toàn cho em?”
“Nếu anh thực sự muốn thành toàn cho tôi thì trước đây cũng đã chẳng bắt tay với KING truy sát Phó Hoành Dật.”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
“Tôi không hối hận về chuyện đó.
Nếu sau này còn có cơ hội, Tiểu Thất, tôi chắc chắn vẫn sẽ nghĩ cách giết Phó Hoành Dật.
Hắn là người mà tôi hận nhất trên thế giới này.”
“Allen, vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh dám động đến anh ấy một lần nữa thì tôi và anh sẽ cùng cá chết lưới rách.”
“Được, Tiểu Thất, có thể cùng chết với em, tôi rất mãn nguyện.”
Allen không để tâm mà nói.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, nếu lúc này Allen đứng trước mặt cô thì cô sẽ không do dự mà chĩa súng về phía hắn.
Allen bỗng thôi đùa giỡn mà nghiêm túc nói, “Tiểu Thất, cho dù em có tin hay không thì trước đây tôi giữ lại tập tài liệu này cũng chỉ là để làm kỷ niệm.
Bây giờ tôi gửi cho em cũng coi như là thành ý của tôi.
Tôi yêu em, từ khi em bảy tuổi, kết thúc cuộc rèn luyện, rõ ràng chỉ còn một hơi thở cuối cùng nhưng vẫn nhất quyết kiên cường không chịu cầu cứu tôi, bắt đầu từ thời khắc đó tôi đã bị em thu hút.
Tiểu Thất, tôi nhìn em từng bước trưởng thành, em là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất, là kiêu ngạo lớn nhất của tôi.
Bây giờ em đã tự do thì hãy tiếp tục cuộc sống tự do của mình.”
Allen dùng một chút, khẽ thở dài, “Thực sự là không cam lòng.
Nhìn em mỉm cười dưới bầu trời tự do mà tôi vẫn phải núp trong bóng tối, Tiểu Thất, sau này em tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà sẽ hủy hoại em.”
Điện thoại bị cúp, vẻ lạnh lẽo trong mắt Thẩm Thanh Lan còn chưa kịp tan thì đã bị lời của Allen dọa đến nỗi ngây ngốc tại chỗ.
Mãi đến một lúc lâu sau chân cô cũng tê rần, cô mới hoàn hồn đi vào phòng ngủ.
An An chơi mệt nên đã ngủ, Vu Hiểu Huyên ngồi bên cạnh, cũng đang ngáp liên tục, “Thanh Lan, cậu nghe điện thoại gì mà lâu vậy?”
“Một người bạn đã lâu không gặp nên hàn huyên vài câu.
Nếu cậu mệt thì tớ dẫn cậu sang phòng khách nghỉ ngơi nhé?”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không cần, tớ cũng chuẩn bị đi ngay đây.
An An rất ngoan, cậu rời đi lâu vậy mà nó cũng không khóc, tự mình chơi, chơi mệt liền ngủ.
Nếu sau này con tớ cũng ngoan thế thì tốt biết mấy.”
“Đó là cậu chưa thấy lúc nó nghịch ngợm thôi.”
Thẩm Thanh Lan cười nói.
Chờ Hàn Dịch và Hiểu Huyên về rồi, Phó Hoành Dật mới đi vào phòng ngủ.
Thẩm Thanh Lan đưa tập tài liệu kia cho anh, biết anh đã xem nên cô cũng không muốn giấu anh.
“Allen còn nói gì không?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan thuật lại lời của Allen, ánh mắt Phó Hoành Dật trở nên sâu thẳm, “Chuyện này em không cần nhúng tay vào, để anh lo.”
“Không được, Hoành Dật.
Từ trước đến
giờ, mục tiêu của hắn vẫn là anh.
Hắn sẽ không làm tổn thương em nhưng lại muốn anh chết.”
Thẩm Thanh Lan lo lắng, tính tình Allen rất khó nắm bắt, lời hắn nói cũng chẳng có mấy câu có thể tin.
Hôm nay hắn nói tác thành cho cô, biết đâu ngày mai sẽ xông tới trước mặt cô đòi mạng Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật cười khẽ, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Đừng lo, chồng em làm gì vô dụng như vậy.
Dù Allen xuất hiện trước mặt anh thì anh cũng không sợ.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, yên lặng nhìn Phó Hoành Dật, trong mắt lộ ra vẻ đánh giá và tò mò.
“Không tin sao?”
“Không phải, Phó Hoành Dật, chờ chân anh khỏi rồi thì chúng ta so đấu một lần nhé, thi đấu thật sự, không nể tình ấy.”
Thẩm Thanh Lan rất tự tin về bản lĩnh của mình, nhưng dù sao cô cũng không phải là người được huấn luyện theo phương thức thông thường.
Còn Phó Hoành Dật lại không như vậy.
Anh đã trải qua học tập và rèn luyện theo cách chính quy nhất, kinh nghiệm thực chiến không ít hơn cô, nên cô vẫn luôn tò mò về thực lực của anh.
Phó Hoành Dật nhếch mày, “Em muốn ra tay với anh?”
“Không phải ra tay.”
Thẩm Thanh Lan sửa lại lời anh, “Là so tài, biết đâu anh lại có thể lý giải chiêu thức của em “Anh có thể từ chối không?”
“Không thể.”
Được rồi, bà xã đã yêu cầu thì phải nghe theo thôi, cùng lắm thì đến lúc đó mình nhẹ tay chút là được, “Nhưng không thể tiến hành ở nhà được, nếu ông nội nhìn thấy thì có khi anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, dường như như hiểu được suy nghĩ của anh, nói thêm, “Không được nhường em, nếu anh nhường em mà bị em phát hiện thì em sẽ cho anh ngủ phòng sách một tháng.”
Mắt Phó Hoành Dật lóe lên, “Được, anh đồng ý.”
Hôm sau, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Kim Ân Hi, biết cô nàng đang nghỉ phép cùng Daniel thì nhân tiện hỏi thăm tin tức của Tần Nghiên.
“Nghe nói là ở nước R, nhưng có phải thật hay không thì chưa thể xác định được.
Nếu cậu muốn thì tớ có thể tự mình đi nước R.”
Kim Ân Hi nói.
Thẩm Thanh Lan không nói chuyện Tần Nghiên gửi đã gửi đồ cho Kim Ân Hi biết, bởi vì với tính tình của Kim Ân Hi thì chắc chắn cô nàng sẽ chạy đến nước R, “Không cần đi, trong thời gian ngắn bà ta cũng sẽ không xuất hiện đâu.”
Kim Ân Hi nghe mà mơ hồ, “Vì sao?”
“Cậu chỉ cần biết thể là được rồi, tận hưởng thật tốt ngày nghỉ của mình đi nhé.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan lại gọi điện thoại cho Nhan An Bang để hỏi về Tần Nghiên, quả nhiên là bà ta không xuất hiện ở Nam Thành.
“Ông có sổ tay hay nhật ký nào của Tần Nghiên không? Hoặc là vài chữ của bà ta cũng được.”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
Nhan An Bang chưa phản ứng kịp.
“Tôi nhận được một tấm thiệp có ký tên Tần Nghiên.
Tôi muốn biết có phải là bà ta tự tay viết không.”
Thẩm Thanh Lan giải thích.
“Nếu tiện thì cô chụp lại để tôi xem thử, tôi nhận ra nét chữ của bà ta.”
Thẩm Thanh Lan thấy tấm thiệp ra, chụp một tấm rồi gửi cho Nhan An Bang.
Ông ta xem xong thì khẳng định, “Đây không phải là bà ta viết.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan lộ ra vẻ quả nhiên là vậy.
Ban đầu cô đoán Tần Nghiên đã đến thủ đô, nhưng sau nghĩ kỹ lại, dựa theo tính cách của Tần Nghiên, nếu bà ta đã cẩn thận ngủ đông nhiều năm như vậy thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người trong thời điểm nhạy cảm thế này, khả năng lớn nhất là thủ đô có tai mắt bà ta và vẫn luôn chú ý mọi động thái của bọn họ.
Mà bà ta lại như một con chuột sống trong cống ngầm, chỉ trốn trong bóng tối không dám lộ diện.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Bây giờ cô không tìm được Tần Nghiên cũng không sao, có bản lĩnh thị Tần Nghiên hãy trốn cả đời.
Chỉ cần bà ta dám xuất hiện thì cô bảo đảm bà ta chỉ có đến mà không có về.
Về phần vị Kim phu nhân ở nước R kia, tám chín phần là giả mạo, hoàn toàn không cần phải đi điều tra.
“Tạm thời Tần Nghiên sẽ không xuất hiện”
Thẩm Thanh Lan bình thản nói, trong thời gian ngắn, bà ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Quả thực, Tần Nghiên không dám xuất hiện.
Mà lúc này, bà ta đang lẩn trốn ở một hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương, hòn đảo này rất nhỏ, thậm chí còn không xuất hiện trên bản đồ vệ tinh, nhưng phong cảnh trên đảo rất đẹp.
Bà ta đang nằm trên bờ biển, tận hưởng vẻ đẹp của nắng, gió và cát.
Một người đàn ông trung niên đi đến, khi còn cách nơi bà ta đang nằm khoảng một mét thì dừng lại: “Phu nhân, chúng tôi không tìm được mộ ngài Carl, người của chúng ta cũng theo dõi Allen nhưng đến nay vẫn không thấy hắn đi thăm nom, vậy có nên tiếp tục tìm không?”
Vẻ mặt Tần Nghiên lạnh lẽo: “Đúng là đồ vô dụng, lâu như vậy mà ngay cả mộ phần một người mà cũng tìm không ra.
Bây giờ tôi thật sự hoài nghi rằng nuôi các anh thì có ích lợi gì!”
Người đàn ông rũ mắt, nghe Tần Nghiên nói mà mặt không đổi sắc, hiển nhiên là đã quen, chờ Tần Nghiên nói xong lại tiếp tục nói: “Chúng ta đang trong quá trình tìm kiếm thì bị Allen phát hiện.
Allen nói là phu nhân không cần phải phí sức nữa, phu nhân sẽ không tìm được đâu.”
Sắc mặt Tần Nghiên lúc này đã đen kịt, bà ta lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Bảo anh tìm một ngôi mộ còn không tìm được, lại còn bị phát hiện.
Sao anh không tìm chỗ nào mà chết luôn đi, còn trở về làm gì?”
Người đàn ông trầm mặc.
“Hắn ta đã biết chúng ta đang tìm cái gì thì không cần trốn tránh nữa, cứ quang minh chính đại tìm.
Không phải hắn ta nói chúng ta không tìm được sao, tôi không tin.”
Ánh mắt Tần Nghiên như muốn giết người.
Người đàn ông đáp lời rồi lui xuống.
Sắc mặt Tần Nghiên lạnh lùng, sự tức giận trong lòng vẫn không giảm bớt.
Trong khoảng thời gian này, tinh lực của bà ta đều dành cho việc tìm tro cốt của Carl, Allen nhiều lần dùng tro cốt Carl uy hiếp Tần Nghiên, bà ta thực sự đã chịu đựng quá đủ những ngày bị người khác uy hiếp rồi.
Nếu không có tro cốt của Carl thì Allen cũng không nắm được nhược điểm mà uy hiếp bà ta như vậy.
Tuy trước đây bà ta đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn chưa tìm được.
Lần này bà ta đã hạ quyết tâm, hầu như đã phải hết tất cả những người có thể để đi tìm.
Mà trước khi tìm được tro cốt thì bà ta tạm thời không có tâm trạng làm chuyện khác, lần này gửi quà cho Thẩm Thanh Lan cũng là do nhất thời nghĩ ra mà thôi.
Còn về đoạn video về cái chết thảm thiết của Hứa Nặc, thực ra Tần Nghiên đã xem rồi.
Thuộc hạ đóng giả bà ta ở nước R đã cho bà ta xem video.
Thế nhưng, dù thấy Hứa Nặc chết thảm nhưng trong lòng Tần Nghiên cũng không chút dao động, ngoại trừ bị hình ảnh máu me khủng khiếp dọa cho sắc mặt trắng bệch thì bà ta cũng chẳng có chút cảm xúc đau thương nào cả.