Thẩm Thanh Lan đến tập đoàn quân Lan, hôm nay cô mặc một bộ quần áo rất bình thường, đeo một cái kính râm lớn, mới đỗ xe đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên cầm máy quay và micro chờ dưới lầu.
Bảo vệ của tập đoàn quân Lan đang duy trì trật tự, bên cạnh chính là chỗ bà Đỗ té lầu, vẫn đang được ngăn cách.
Hôm nay Thẩm Thanh Lan đội tóc giả, ngắn đến ngang tai, lại đeo kính râm bản to, cho nên chẳng có ai nhận ra cô.
Cô đến gần hiện trường, vì hai ngày nay không mưa nên phân cảnh sát về vị trí bà Đỗ ngã xuống vẫn còn đó, Thẩm Thanh Lan đang đứng cạnh Kim An Hi.
“An, Vị trí này có chút kỳ lạ.”
Kim Ấn Hi thấp giọng nói.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn tầng thượng, gật đầu: “Ừm.”
“Đám cảnh sát nói người ta nhảy xuống đúng là nói láo! Tự nhảy xuống mà có thể rơi ra xa vậy sao? Không học vật lý à?”
Kim Ân Hi bất mãn.
Khoảng cách này, không thể nào do tự ngã xuống mà hình thành được, ít nhất còn phải có một lực rất lớn làm tăng tốc độ lúc đó.
Nói cách khác, bà Đỗ là bị người ta đẩy từ sân thượng xuống.
“Chúng ta lên xem một chút.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Kim Ân Hi gật đầu: “Được.”
Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho trợ lý Dư, trợ lý Dư lập tức xuống đón người, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy đầu.
Thẩm Thanh Lan vẫy tay, trợ lý Dự thấy một người phụ nữ xa lạ vẫy tay với mình, suy nghĩ một lát thì đi tới: “Cô là?”
Thẩm Thanh Lan hạ kính râm xuống một chút: “Trợ lý Dư, là tôi, Thẩm Thanh Lan.”
Trợ lý Dư sửng sốt: “Cô Thẩm.”
Anh ta hạ giọng, cũng may không có ai chú ý đến chỗ này.
“Đi thôi, đi rồi nói tiếp.”
Trợ lý Dư gật đầu, đưa Thẩm Thanh Lan vào.
Từ sau chuyện của bà Đỗ, bảo vệ của tập đoàn quân Lan càng làm việc chặt chẽ hơn nhiều, người lạ hoàn toàn không thể vào công ty.
“Tổng Giám đốc, cô Thẩm tới.”
Trợ lý Dư gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Quân Dục, nói.
Thẩm Quân Dục nhìn ra cửa, thấy Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi thì để cây bút trong tay xuống: “Lan Lan, sao em lại tới đây? Đám người dưới lầu không nhận ra em chứ?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không đâu.”
“Cô Kim, chào cô.”
Kim Ân Hi cười đáp lại Thẩm Quân Dục, Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt mở miệng: “Anh, em và Ân Hi lên sân thượng xem thế nào, chút nữa lại về tìm anh.”
“Chờ đã, hai người lên sân thượng làm gì?”
“Chờ em xác định chuyện này đã rồi nói với anh.”
Thẩm Thanh Lan không nói.
Thẩm Quân Dục nghĩ một lát rồi đi theo.
Trên sân thượng, Thẩm Thanh Lan đi sát tới chỗ mép sân: “Lan Lan, em làm gì vậy, nguy hiểm lắm.”
Thẩm Quân Dục kêu một tiếng, Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, nhìn thoáng xuống, đây là tầng 18, nhìn xuống hoàn toàn không thấy gì.
Thẩm Quân Dục bước nhanh về phía trước, kéo Thẩm Thanh Lan lại: “Đừng đứng sát quá, nguy hiểm lắm, nhỡ ngã xuống thì sao?”
“Anh, tin tưởng em chút đi.”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ, nếu có dây thừng, cô còn leo từ tầng mười tám xuống dưới được ấy chứ.
“Em đừng làm liều, cao thế này, nhỡ trượt chân một cái gì làm sao?”
Thẩm Quân Dục xị mặt, vẻ mặt nhìn Thẩm Thanh Lan giống hệt như đang nhìn một đứa bé bướng bỉnh, không hiểu chuyện.
“Anh, nếu anh muốn tự sát thì có lui về sau một đoạn rồi lấy đà nhảy không?”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi.
Thẩm Quân Dục cũng bị câu hỏi này làm mông lung, anh vô thức nói: “Đây đâu phải nhảy xa, cần gì chạy lấy đà, cứ nhảy xuống là xong, cao thế này, muốn chết tuyệt đối không thành vấn đề.”
Đúng, đây là vấn đề lớn nhất.
Thẩm Thanh Lan cười: “Nhưng dựa vào vị trí ngã xuống của mẹ Đỗ Nam và kết cấu tòa nhà này, nếu không phải bà ta lấy đà để nhảy lầu, thì nhất định là bị người ta đẩy xuống.”
Cô đưa ra kết luận của mình.
Mặt Thẩm Quân Dục biến sắc, cực kỳ nghiêm túc đi tới chỗ lan can sân thượng nhìn xuống, nhưng thật sự không thể nhìn ra cái gì.
“Lan Lan, em nói không phải là mẹ Đỗ Nam tự sát, mà là có người đẩy bà ta xuống, sau đó đổ chuyện này lên đầu Thẩm gia chúng ta?”
Giọng Thẩm Quân Dục vô cùng lạnh lùng.
Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng: “Lúc nãy em và Ấn Hi đã nhìn dưới lầu rồi, bây giờ chỉ xác định lại thôi.”
Cô nhìn Kim Ân Hi, Kim Ân Hi gật đầu, đi tới sát chỗ mép sân thượng, chỉ vào một chỗ, nói: “Ở đây có một dấu chân rất mờ, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.”
Thẩm Quân Dục bước lên một bước, chăm chú nhìn vào chỗ Kim Ân Hi chỉ: “Dấu chân này có lẽ là do cảnh sát để lại.”
“Không thể loại trừ khả năng này, nhưng còn ở đây?”
Kim Ân Hi lại chỉ về một hướng khác, cách mép sân thượng khoảng năm mét là một vết rạch, là dấu vết đế giày cọ sát để lại.
“Người bình thường đi bộ sẽ không để lại dấu vết như vậy, trừ phi...”
“Trừ phi là bị người ta kéo đi.”
Thẩm Quân Dục nói tiếp, anh cũng không phải người ngu dốt, trước kia không nghĩ tới chuyện này, nhưng sau khi được Thẩm Thanh Lan và Kim Ấn Hi nhắc nhở, có một số việc đã nghĩ thông rồi.
“Chẳng lẽ di thư kia cũng là giả?”
Thẩm Quân Dục suy đoán.
“Rất có thể”
Thẩm Thanh Lan cũng không loại trừ đáp án này, dù sao di thư cũng được đánh máy, ai mà chẳng làm giả được.
“Những cảnh sát đã lục soát trong nhà bà ta, máy tính bà ta cũng có bức di thư đó, bàn phím máy tính cũng chỉ có một mình vân tay của và ta.”
Thẩm Quân Dục nhíu mày.
“Đeo găng tay vào là được.”
Kim Ân Hi tiếp lời.
Thẩm Quân Dục im lặng, sắc mặt rất lạnh: “Bây giờ anh sẽ đến cục cảnh sát một chuyến”
Nếu bà Đỗ bị người ta đẩy xuống thì đây chính là một vụ án mưu sát, không được tính là tự sát, thì sao lại nói là nhà họ Thẩm bức tử người ta được.
Thẩm Thanh Lan cũng không phản đối, chỉ nói: “Anh, chuyện này giao cho anh nhé, em và Ân Hi đi trước.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, ba người rời khỏi sân thượng, Thẩm Quân Dục gọi thẳng cho cảnh sát trưởng, Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi cũng rời khỏi hầm để xe.
“An, dấu vết rõ ràng như vậy mà cảnh sát không nhìn ra, không phải rất kỳ lạ sao?”
Kim Ân Hi bĩu môi.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt: “Không có gì kỳ lạ cả, không phải cảnh sát nào cũng tận chức tận trách, cũng không phải cảnh sát nào cũng đại diện cho chính nghĩa.
Trước khi về nhà, chúng ta đến bệnh viện một chuyện đã.”
Thi thể của bà Đỗ đã được cục cảnh sát giao cho bệnh viện, bây giờ đang ở trong nhà xác.
Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi tới bệnh viện, lúc xuống xe, hai người đã mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang vào rồi.
Nhà xác không có người, Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi phân công nhau tìm.
“An, tìm được rồi.”
Kim Ân Hi nói.
Thẩm Thanh Lan đi tới, Kim Ân Hi kéo thi thể ra.
Thi thể bà Đỗ rơi tới mức máu thịt be bét, căn bản không thể thấy rõ khuôn mặt.
“A, không ngờ lại biến thành thế này, đúng là thê thảm.
Vậy mới nói, bà rảnh rỗi quá đi học người ta nhảy lầu làm gì chứ, chết khó coi như vậy, kiếp sau sẽ không đầu thai thành bà cô xấu xí chứ.”
Kim Ân Hi lẩm bẩm.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nhìn cô ấy một cái.
Kim Ân Hi im lặng, lấy ra hai đôi găng tay, đưa cho Thẩm Thanh Lan một đôi, hai người vội vàng tìm kiếm gì đó trên người bà Đỗ.
“An, cậu xem.”
Kim Ấn Hi chỉ vào để giày của bà Đỗ, nói.
Thẩm Thanh Lan đi tới, dưới đế giày của bà Đỗ quả nhiên có vết xước rất rõ ràng, nhưng những dấu vết này cảnh sát lại không phát hiện ra, đáy mắt Thẩm Thanh Lan khẽ lướt qua một tia âm u.
Trên đường về, Kim Ân Hi nhíu mày, “An, cậu nói xem thật sự là mẹ Đỗ Nam tự tử hay là...”
“Đương nhiên là giả, có lẽ ban đầu bà ta định dùng nhảy lầu để uy hiếp người khác, hoặc nói là dùng nhảy lầu để bôi nhọ danh dự nhà họ Thẩm, thế nhưng không ngờ lại bị người ta lợi dụng, có lẽ bức di thư kia cũng là giả.”
Suy đoán này từ khi nhìn thấy hiện trường vụ án vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Thanh Lan không rời.
“Chắc chắn là chuyện tốt mà ả đàn bà chết tiệt Tần Nghiên làm!”
Kim Ân Hi nghiến răng nghiến lợi nói, xưa này người phụ nữ kia đều thích lén lút làm chuyện xấu sau lưng họ, giống như con ruồi, đúng là phiền muốn chết.
“Chuyện gì tới sẽ tới thôi.”
Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
Mặc dù
cô cũng ghét hành vi gây sự của Tần Nghiên, nhưng so với Kim An Hi thì cô bình tĩnh hơn nhiều.
“An, mình vẫn muốn đi nước R một chuyến.”
Kim Ân Hi nói.
“Không được, chuyện ở nước R là giả, không cần thiết phải đi nữa.
Nếu tớ đoán không sai thì trong thủ đô có người của Tần Nghiên vẫn chú ý nhất cử nhất động của chúng ta.
Nếu giờ cậu đi nước R, khó nói bà ta sẽ không đặt bẫy cậu.”
“Tớ có thể xử lý bọn họ.”
Kim Ân Hi không để tâm, chút bản lãnh này chẳng lẽ cô không có.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên tia âm u, chuyển đề tài, “Lần trước cậu nói thấy Tần Nghiên và Allen giằng co, rõ ràng muốn giết đối phương, nhưng cuối cùng chỉ làm bị thương thôi đúng không?”
Chuyện cô nhắc tới chính là chuyện trong ngày Thẩm Thanh Lan sinh con.
Kim Ân Hi gật đầu, “Ừ, đúng vậy, súng của Tần Nghiên đã nhắm ngay vào đầu Allen rồi, nhưng lại không bắn.
An, cậu nói xem có phải trong tay Allen có vật gì đó khiến cho Tần Nghiên không dám giết hắn?”
“Tám chín phần là vậy.”
Thẩm Thanh Lan khẳng định nói, trong tay Allen chắc chắn có thứ mà Tần Nghiên kiêng kỵ Kim Ân Hi và Thẩm Thanh Lan liếc mắt nhìn nhau, “An, cậu nói xem nếu chúng ta có thể lấy được đồ vật trong tay Allen, thì có phải là có thể dự Tần Nghiên ra không?”
Ý nghĩ của hai người không hẹn mà trùng khớp, nhìn nhau cười, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói, “Mình sẽ hỏi Allen xem rốt cuộc đó là thứ gì, cậu cũng hỏi thăm chỗ khác đi.”
“Được.”
Hai người ra khỏi bệnh viện, vừa định đi thì Kim Ân Hi chợt chỉ về một phía, nói, “An, cậu nhìn xem người kia có phải ba của Đỗ Nam không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng cô chỉ, đúng là Đỗ Hồng Hải.
Mà cùng lúc đó Đỗ Hồng Hải cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, cô không che mặt, Đỗ Hồng Hải đương nhiên nhận ra cô.
Khoảng cách không xa, Đỗ Hồng Hải đi thẳng tới, Thẩm Thanh Lan đang định đi cũng dừng lại chờ ông ta.
Đỗ Hồng Hải bây giờ trông già hơn nhiều so với lần trước gặp, ánh mắt tĩnh mịch không còn sáng rọi nữa.
Nghĩ lại cũng đúng, gia nghiệp bị phá hủy, con trai vào viện tâm thần, mà giờ vợ cũng chết, vợ con ly tán như vậy, người già nào gặp trường hợp như thế cũng suy sụp thôi.
“Cô Phó, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Đỗ Hồng Hải mở miệng trước.
Gặp Đỗ Hồng Hải, trong lòng Thẩm Thanh Lan hiếm khi lại gợn sóng, thầm cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương.
“Ông Đỗ, tôi cũng không ngờ lại gặp ông ở đây, chuyện của vợ ông tôi đã biết rồi, cũng cảm thấy rất tiếc.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Đỗ Hồng Hải nhếch khóe miệng: “Bây giờ nói những lời này cũng muộn rồi, kết quả hôm nay cũng là do chúng tôi làm cha mẹ vô trách nhiệm.
Nhưng cô Phó, tôi vẫn hy vọng cô niệm tình nhà chúng tôi bây giờ đã thành ra thế này, có thể cho Đỗ Nam một cơ hội hay không? Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng tôi là cha, Đỗ Nam là con trai duy nhất của tôi, giờ cũng là người thân duy nhất, tôi chỉ có thể mặt dày nói vậy.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên: “Nếu Đỗ Nam thật sự biết sai rồi.”
Đôi mắt đục ngầu của Đỗ Hồng Hải sáng lên: “Cảm ơn cô Phó, như vậy đã đủ rồi, cảm ơn cô.”
“Tôi nghe nói ông không khỏe, nếu có thể, xin hãy chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Cảm ơn cô Phó.”
“An, cậu thật sự định thả Đỗ Nam sao?”
Chờ Đỗ Hồng Hải đi rồi, Kim Ân Hi hỏi.
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan khó đoán: “Có lẽ mình thật sự đã mềm lòng.”
Kim Ân Hi liếc nhìn Đỗ Hồng Hải tập tễnh bước đi, trầm mặc.
Thẩm Thanh Lan đưa Kim Ân Hi về rồi quay về nhà, An An nhìn thấy mẹ liền nhào về phía Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan không giơ tay ôm con mà quay về phía Phó Hoành Dật nói: “Em đi tắm đã.”
Phó Hoành Dật gật đầu, An An thấy mẹ không chịu ôm mình, cái miệng nhỏ cong lên, ỉu xìu.
Mãi tới khi Thẩm Thanh Lan tắm xong đi ra, An An vẫn có vẻ không vui, Thẩm Thanh Lan giơ tay ôm cậu nhóc, An An uốn người một cái, quay đầu không để ý tới cô.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật giải thích, “Vừa nãy em không chịu ôm nó, giận rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, tên nhóc thối này biết giận dỗi thật đấy, nhưng nếu cứ như vậy cũng không được.
Biết nguyên nhân con trai tức giận, Thẩm Thanh Lan cũng không đi dỗ con mà xoay người ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy một quyển sách.
Bạn nhỏ An An thi thoảng liếc mắt nhìn mẹ, khóe mắt Thẩm Thanh Lan vẫn chú ý tới con, đương nhiên nhìn thấy hành động nhỏ đó, khẽ mỉm cười.
Quả nhiên không lâu sau An An liền vươn tay nhỏ bé về phía mẹ, đòi ôm một cái.
Thẩm Thanh Lan ôm lấy con, nhẹ nhàng vỗ lên mông cậu nhóc mấy cái: “Còn nhỏ mà đã biết giận hờn, xem mẹ có trừng trị con không.”
Cô đánh nhẹ, An An chỉ nghĩ là mẹ đang chơi với mình, toét miệng cười vui vẻ.
“Đúng là ngốc nghếch, bị mẹ đánh mà còn cười.”
An An cười hì hì, Phó Hoành Dật ngồi bên nhìn hai mẹ con chơi đùa vui vẻ.
“Ông đâu rồi?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Đi ra ngoài rồi, bảo là đi thăm một người bạn cũ.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mơ hồ đoán được Phó lão gia đi đâu.
Chờ An An ngủ rồi, Thẩm Thanh Lan mới nhìn về phía Phó Hoành Dật: “Anh thăm dò được gì không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu: “Không có bất kỳ manh mối có ích nào, người đó ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, cũng không để lại dấu vết, xử lý rất sạch sẽ.”
Khóe miệng Thẩm Thanh Lan nhếch lên: “Vậy thì bên em có thu hoạch lớn hơn anh nhiều.”
Cô nói cho Phó Hoành Dật những phát hiện của mình ngày hôm nay.
“Xem ra mẹ Đỗ Nam bị người ta lợi dụng, là Tần Nghiên sao?”
“Chắc là bà ta.”
Đáy mắt Phó Hoành Dật lạnh giá.
Thẩm Thanh Lan nắm chặt tay Phó Hoành Dật: “Rồi sẽ có cách thôi, không cần vội.”
Phó Hoành Dật không vội, chỉ cảm thấy phiền, phiền chán người phụ nữ tên Tần Nghiên kia: “Chuyện này giao cho anh, mai anh đến cục cảnh sát một chuyến.”
Manh mối rõ ràng như vậy mà cảnh sát cũng không phát hiện, xem ra anh phải đi tìm cục trưởng Lưu uống trà rồi.
Bên cục cảnh sát đúng là Phó Hoành Dật đi sẽ thích hợp hơn cô: “Được.”
Đến tối Phó lão gia về sau đó không nói gì, nhưng những lời bàn luận ác ý về Thẩm Thanh Lan trên mạng đều biến mất.
Thẩm Thanh Lan nhìn màn hình di động, không biết nên nói gì.
“Đừng suy nghĩ nhiều, nếu ông làm vậy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”