Đêm nay có ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ giữa hành lang rọi vào, trên hành lang có chút ánh sáng lờ mờ.
Cô nhìn xuống mặt đất, quả nhiên có một bóng đen phía sau.
Ôn Hề Dao siết chặt điện thoại trong tay, không dám gọi điện, sợ rằng nếu cô gọi điện thì người phía sau sẽ có thể gây ra chuyện gì đó.
Cô không biết người bám theo mình là ai, có mục đích gì, bây giờ chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, vờ như không biết.
Lúc đi đến tầng mười, kẻ đó vẫn bám theo cô, cô không tiếp tục đi xuống nữa mà đi vào nhà vệ sinh tầng mười, khóa trái cửa lại.
Cô vẫn không dám gọi điện thoại, mà chỉ nhắn tin cho Thẩm Quân Dục: [Nhà vệ sinh tầng mười, có người bám theo, cứu em!] Thẩm Quân Dục đang thắc mắc sao mãi mà Ôn Hề Dao vẫn chưa xuống, đang định gọi điện cho cô thì nhận được tin nhắn cầu cứu.
Mặt anh biến sắc, anh vội vàng xuống xe chạy đến cửa chính.
Không biết tòa nhà bị cúp điện từ lúc nào, thang máy cũng dừng hoạt động, Thẩm Quân Dục không chút do dự chạy vào thang bộ.
Trong nhà vệ sinh tầng mười, Ôn Hề Dao ngồi xổm trong phòng, dồn hết chú ý vào ngoài cửa, bốn bề yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của mình thì chỉ có tiếng tim mình đập, tiếng bước chân kia thì mơ hồ vang lên, lúc có lúc không.
Ôn Hề Dao có thể nghe được tiếng bước chân đi tới đi lui của người kia đang chờ cô bên ngoài, chắc là chờ mãi không thấy cô ra, bước chân bắt đầu rối loạn, sau đó đi vào phía trong.
Ôn Hề Dao rùng mình, sắc mặt trắng bệnh, tay cầm di động run run, cô lại gửi cho Thẩm Quân Dục một tin nhắn nữa, trong lòng chỉ có thể cầu mong Thẩm Quân Dục nhanh lên, nhanh lên nữa.
Thẩm Quân Dục vội vã chạy lao đi, trong lòng sốt ruột, anh cực kỳ hối hận vì sao không đi cùng cô lên trên.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ôn Hề Dao căng thẳng đến cuống quýt, cô có thể cảm nhận được đối phương đã đứng ở bên ngoài, chỉ cách cô một cánh cửa.
Mồ hôi trên trán đổ lấm tấm, đọng thành từng giọt, chậm rãi chảy xuống, lòng bàn tay của cô cũng ướt một mảng.
Ánh trăng chiếu vào khiến trong toilet có chút ánh sáng lờ mờ, cũng mang theo cái bóng mờ ảo của người kia.
Hắn đưa tay lên kéo chốt cửa, tim Ôn Hề Dao như ngừng đập, toàn thân dựa chặt vào tấm vách, mắt nhìn chằm chằm vào chốt cửa.
“A!”
Ôn Hề Dao nhìn xuống, rồi bỗng hét lên một tiếng, ngồi xổm xuống nắp bồn cầu, chỉ thấy trên khe hở dưới đất có một khuôn mặt đàn ông ló vào, trong ánh sáng lờ mờ, khóe mắt còn mang theo ý cười ghê rợn.
Trong tay hắn cầm một con dao nhọn, thấy Ôn Hề Dao đã nhìn thấy hắn, hắn còn vung tay về phía cô.
Ôn Hề Dao lại hét lên “A!”
Tay của hắn luồn vào trong kẽ hở bên dưới, Ôn Hề Dao hoảng hốt thu chân lên.
“Hề Dao!”
Thẩm Quân Dục hét lên.
“Quân Dục!”
Ôn Hề Dao hét to.
Người đàn ông kia thấy tình hình đột nhiên không ổn, toàn bỏ chạy thì lại và vào Thẩm Quân Dục đang chạy vào.
Thẩm Quân Dục không hề do dự, đấm thẳng vào người hắn.
“Quân Dục, hắn có dao!”
Ôn Hề Dao hét lên, tay run run định mở cửa ra ngoài, nhưng không làm sao mở được cửa.
Mặc dù Thẩm Quân Dục không vào quân đội, nhưng từ nhỏ Thảm lão gia cũng đã rèn luyện anh như người kể nghiệp, cho nên dù về võ nghệ có thể kém hơn Phó Hoành Dật, nhưng tự vệ thì không thành vấn đề.
Người đàn ông kia đã rút dao ra, nhưng lại bị Thẩm Quân Dục đá bay đi, ngay lập tức anh tung một cú đá đẹp mắt.
Tên kia bị anh đá bay vào tường rồi ngã xuống đất, ôm ngực không đứng lên được.
“Hề Dao, em ở bên trong đó, đừng ra ngoài.”
Thẩm Quân Dục hét to về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Quân Dục gọi điện báo cảnh sát, đồng thời mắt trông chừng gã kia, phòng ngừa hắn đánh lén.
Cảnh sát đến rất nhanh, chờ cảnh sát đưa người đi, Thẩm Quân Dục mới đi vào nhà vệ sinh.
“Hề Dao, là anh, mở cửa đi.”
Tay Ôn Hề Dao vẫn còn run lẩy bẩy, giọng cô run run: “Quân Dục, em không mở được.”
“Hề Dao, cảnh sát đã đến, không sao rồi, em hãy bình tĩnh lại, mở cửa ra đi.”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng nói.
Ôn Hề Dao dần tỉnh táo lại, mở cửa ra, Thẩm Quân Dục lập tức ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, anh đây, không sao rồi.”
“Quân Dục.”
Giọng Ôn Hề Dao nghẹn ngào.
“Không sao rồi.”
Thẩm Quân Dục an ủi.
Sau đó, hai người đi đến cục cảnh sát làm bản tường trình.
Lúc này, Ôn Hề Dao mới nhìn rõ người bám theo mình.
Gã tầm bốn mươi tuổi, tóc ngắn, hơi hói, mắt híp, nhưng lại có phần hung ác, nhìn Ôn Hề Dao cười đến ớn lạnh, lộ vẻ tà ác.
Lông tơ Ôn Hề Dạo dựng đứng, Thẩm Quân Dục ôm vai cô càng thêm chặt để trấn an.
“Cô Thẩm, cô có biết người này không?”
Cảnh sát hỏi.
Ôn Hề Dao: “Tôi chưa từng gặp.”
“Vậy gần đây có mâu thuẫn với ai không?”
Cảnh sát lại hỏi.
Ôn Hề Dao lắc đầu.
Cảnh sát liên tục hỏi thêm mấy câu, nhưng không thu được thông tin có ích nào từ phía Ôn Hề Dao, nên cũng không hỏi thêm nữa: “Được rồi, cô Thẩm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, khi nào có kết quả chúng tôi sẽ gọi điện báo cho cô biết.
Nếu cô nhớ ra bất cứ điều gì liên quan thì hãy gọi ngay cho chúng tôi.”
Ôn Hề Dao gật đầu: “Nhờ các anh.”
“Bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
Thẩm Quân Dục hỏi.
Cảnh sát gật đầu.
Thẩm Quân Dục đưa Ôn Hề Dao ra khỏi cục cảnh sát, vừa lái xe vừa không quên nắm thật chặt tay cô.
Tay Ôn Hề Dao đến giờ vẫn lạnh buốt, Thẩm Quân Dục biết tới nay cô đã vô cùng sợ hãi, anh bèn dịu dàng an ủi cô: “Đừng lo, có anh đây rồi.”
Ánh mắt Ôn Hề Dao dường như còn chưa tỉnh táo hẳn: “Quân Dục, ánh mắt người kia thật đáng sợ.”
“Đừng sợ, có anh đây rồi.”
Thẩm Quân Dục dừng xe, tháo dây an toàn rồi kéo Ôn Hề Dao vào lòng: “Mọi chuyện đã qua rồi, không sao rồi, ngoan, quên hết đi, đêm nay về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh dậy là không sao rồi.”
Ôn Hề Dao gật đầu, ngửi mùi hương trên người Thẩm Quân Dục, lòng dân bình tĩnh lại.
Hai người trở về nhà họ Thẩm rất muộn, sau khi đi tắm, sắc mặt Ôn Hề Dao vẫn tái nhợt.
Đến tận hôm sau, sắc mặt của cô vẫn rất tái, Thẩm Quân Dục dứt khoát thay cô xin nghỉ một ngày, chủ tịch Tập đoàn quốc tế Tân Hòa biết hôm qua Ôn Hề Dao gặp phải nguy hiểm ngay trong công ty liền giận tím mặt, lập tức khiến trách bảo vệ tòa nhà.
Thẩm Thanh Lan nhận điện thoại của Thẩm Quân Dục, biết chuyện xảy ra tối hôm qua, do vậy cố ý mang An An đến chơi với ôn Hề Dao.
Ôn Hề Dao ôm An An, cầm trống bởi chơi đùa với An An, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút, cười trừ: “Thanh Lan, chị không sao rồi.”
“Chị dâu, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chị cũng không biết.
Chị quên một tài liệu quan trọng nên quay lại công ty lấy, lúc đi ra thì phát hiện công ty bị cúp điện, định đi cầu thang bộ xuống thì phát hiện có người bám theo.”
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, trong mắt Ôn Hề Dao vẫn có chút sợ hãi, cô không dám tưởng tượng nếu hôm qua Thẩm Quân Dục không đến đón cô thì bây giờ không biết cô sẽ thế nào.
“Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều nữa.”
Thẩm Thanh Lan nhìn sắc mặt Ôn Hề Dao, hơi hối hận vì nhắc lại chuyện này.
“Cảnh sát đang điều tra rồi, chị cứ yên tâm.”
Thẩm Thanh Lan an ủi cô.
“Lại đây, ăn trái cây đi.”
Sở Vân Dung bưng đĩa hoa quả đi đến, Thẩm Thanh Lan và Ôn Hề Dao liền tạm dừng chủ đề này.
Chuyện ngày hôm qua, trừ Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thì trong nhà đều không biết.
“Mẹ, con muốn ăn nho.”
Thẩm Thanh Lan nói.
“Ôi, mẹ quên rửa nho rồi, để mẹ đi rửa cho con, con ăn tạm mấy thứ này đi đã.
Hề Dao, con muốn ăn gì?”
“Con ăn dưa hấu là được ạ.”
Ôn Hề Dao vừa nói vừa cầm một miếng dưa hấu đưa vào miệng.
An An nhìn miếng dưa hấu trong tay ôn Hề Dao, miệng há ra.
Ôn Hề Dao cười với nó: “Con còn nhỏ, chưa ăn được, chờ con lớn rồi bác cho con ăn.”
An An vẫn nhìn chằm chằm miếng dưa trong tay Ôn Hề Dao, nhìn cô cho miếng dưa vào miệng cắn, kêu a một tiếng, giống như phản đối.
“An An sau này lớn lên nhất định thành kẻ tham ăn.”
Ôn Hề Dao vừa cười vừa nói.
Thẩm Thanh Lan cầm một miếng táo từ trong đĩa lên, ánh mắt An An lập tức chuyển sang Thẩm Thanh Lan, miệng ê a.
Thẩm Thanh Lan đặt miếng táo vào miệng An An, Ôn Hề Dao nói: “Thanh Lan, bây giờ thằng bé chưa ăn được.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Không sao.”
An An định đưa tay cầm miếng táo, lại bị Thẩm Thanh Lan nhấc lên: “Há mồm.”
Miếng táo đặt bên miệng An An, lần này nhóc con có kinh nghiệm hơn, lè lưỡi liếm liếm, chẹp chẹp miệng, đang định liếm nữa thì miếng táo bị Thẩm Thanh Lan lấy mất và cho vào miệng mình.
An An nhìn Thẩm Thanh Lan ăn miếng táo, lông mày nhỏ nhắn lại, miệng mếu máo như chực khóc.
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn, nhóc con chớp chớp mắt nhưng không khóc mà nhào vào lòng Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan ôm lấy con: “Mèo con ham ăn, chỉ nghĩ đến ăn”
Nói xong còn nhéo nhéo hai má của con trai.
Ôn Hề Dao nhìn cảnh tượng này, ánh mắt có ý cười dịu dàng.
*** Buổi tối, Phó Hoành Dật từ cục cảnh sát về, Thẩm Thanh Lan vừa dỗ An An ngủ xong, quay về phía Phó Hoành Dật: “Có kết quả gì chưa?”
Sáng nay, Thẩm Thanh Lan về nhà họ Thẩm, Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục cùng đến cục cảnh sát, dù sao thì cũng phải biết kết luận về chuyện xảy ra tối qua.
“Ừm, tra được rồi, tên đó đã từng phạm tội, đây không phải lần đầu tiên bám theo phụ nữ.
Chuyện mấy cô gái độc thân đi làm về khuya bị kẻ biến thái bám theo ở thành phố Lâm cũng là do hắn làm.”
“Hắn chuyên ra tay với các cô gái độc thân, giống như ngày hôm qua, theo dõi một lúc, sau đó ép đến nơi vắng vẻ để thực hiện hành vi bỉ ổi, ngoài ra còn cướp tiền.
Những cô gái này bình thường đều không dám báo cảnh sát, lần này nếu không phải gặp đúng chị dâu em, chỉ sợ hắn sẽ còn ung dung ngoài vòng pháp luật một thời gian nữa.”
Thẩm Thanh
Lan nghe lời này, ngược lại nhíu mày: “Căn cứ theo hành vi phạm tội của tên này, thường thì hắn sẽ chọn những phụ nữ độc thân, hơn nữa cũng sẽ chọn nơi ít người, nhưng tối hôm qua chị dâu em ở trong công ty.”
Đây chính là khác biệt lớn nhất.
“Chỉ có thể giải thích là do chuyện ồn ào mấy ngày hôm nay, sự kiện kia gây xôn xao dư luận không ít.
Thật ra, nguyên nhân cũng là vì biết chị dâu em, trên báo cũng có không ít tin tức xấu về chị dâu em.
Mà tên này lại thích lén lút gây án, hôm qua vừa đúng lúc ở gần Tân Hòa, trông thấy chị em nửa đêm một mình quay lại công ty liền bám theo, chủ yếu là do nghĩ sẽ cướp được không ít tiền từ cô ấy.”
“Thật sự chỉ là trùng hợp ư?”
Thẩm Thanh Lan không tin chỉ là trùng hợp, có lẽ cô càng tin thuyết âm mưu hon.
“Là trùng hợp, hôm qua tòa nhà bị chập điện, nên mới bị mất điện.”
Trên thế giới này có sự trùng hợp như vậy sao? Thẩm Thanh Lan vẫn rất hoài nghi.
Phó Hoành Dật cũng nghi ngờ nên nói: “Chuyện này anh sẽ điều tra thêm, em đừng lo, mấy ngày này anh em sẽ đưa đón chị dâu em đi làm.”
“Vâng.”
Một nơi khác, Thẩm Quân Dục cũng nói lại kết quả điều tra với Ôn Hề Dao.
“Mấy cô gái đó đều là kẻ ngốc sao? Tại sao không báo cảnh sát?”
Ôn Hề Dao nghe thấy cũng có người khác gặp phải chuyện như vậy, trong lòng vừa tức vừa hận, nếu loại người như thế sớm bị bắt thì đã không có nhiều người bị hại rồi.
“Nói chung là sợ ánh mắt soi mói của người khác, cũng lo bị trả thù, dù sao gã kia cũng không thực sự xâm phạm họ.”
Thẩm Quân Dục lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng lại không có ý đồng tình.
“Chính hành động của bọn họ đã dung túng cho những kẻ như thế này.
Quân Dục, sao em vẫn cứ cảm thấy hắn ta rất kỳ quái, ánh mắt của hắn càng giống một kẻ tội ác tày trời hơn.”
Ánh mắt ác độc như vậy, giống như mấy tên sát nhân trên màn ảnh.
“Đừng lo, về sau anh sẽ đưa đón em đi làm, nếu anh bận thì sẽ bảo lái xe đưa em đi.
Em đừng tự mình lái xe, càng không được một mình đi đâu xa hay đến những chỗ vắng người.”
Ôn Hề Dao gật đầu, cô đã bị dọa sợ rồi, nào dám một mình đi đâu chứ.
Thẩm Quân Dục an ủi vợ, nhưng trong lòng anh cũng có sự hoài nghi giống vợ mình.
Về phần gã kia, anh tự có cách để hắn ngồi trong tù mấy năm, đội ngũ luật sư của tập đoàn quân Lan cũng không phải vô dụng.
Đỗ Hồng Hải đã đến gặp con trai, sau khi ra về, ông ta hiểu rõ, trong thời gian ngắn Đỗ Nam sẽ không được ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Cũng đúng, nếu ông ta là Thẩm Thanh Lan thì ông ta cũng sẽ không để một kẻ mà trong lòng mang đầy oán hận với mình, lúc nào cũng có thể giết mình ra ngoài.
Sau khi Đỗ Hồng Hải gặp Đỗ Nam trở về, ông ta gọi điện cho Thẩm Thanh Lan, nói muốn gặp cô, Thẩm Thanh Lan không từ chối.
“Cô Phó, cảm ơn cô đã chịu gặp tôi.”
Đỗ Hồng Hải nói.
Thẩm Thanh Lan híp mắt: “Ông đã gặp Đỗ Nam rồi?”
“Đúng.
Tôi quả là làm cha thất bại, dạy dỗ con cái không nghiêm.”
Giọng điệu Đỗ Hồng Hải rất bình tĩnh.
So với sự bình tĩnh lúc trước, sự bình tĩnh này khiến Thẩm Thanh Lan nảy lên cảm giác kỳ lạ.
“Chuyện liên quan đến vợ ông...”
“Cảnh sát đã nói với tôi, không phải vì tôi tự sát, nhưng trước mắt không có bất cứ manh mối gì về hung thủ.”
Đỗ Hồng Hải nói tiếp.
“Ông không có gì muốn nói sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi, đã gọi cô ra đây thì chắc chắn là có chuyện muốn nói với cô.
“Có, cô Phó, tôi hẹn cô ra đây là để xin lỗi cô vì chuyện của con trai tôi.”
“Nếu như vì chuyện đó thì không cần, vì người anh ta hại không phải tôi.”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên đáp.
Khóe miệng Đỗ Hồng Hải cứng đờ: “Tôi không dám gặp Hề Dao, mà con bé cũng không muốn gặp tôi.
Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, đưa cả vợ tôi theo, sau này cũng không quay lại đây.
Còn về Đỗ Nam, tôi cũng sẽ không xin tha cho nó nữa.”
“Sau này ông định làm gì?”
Đỗ Hồng Hải lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi cũng chưa rõ, trước kia tôi luôn nghĩ mình là người thành công, gia đình hòa thuận, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Tuy trước đó cũng biết Đỗ Nam luôn cố chấp với Hề Dao, nhưng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, sau này trưởng thành sẽ tốt thôi.
Kết quả, chỉ trong phút chốc mà chuyện đã đi đến nước này.”
“Hôm nay tôi hẹn cô ra đây, thứ nhất là để xin lỗi, thứ hai là từ biệt.
Còn một chuyện nữa, tôi muốn cầu xin cô một chuyện cuối cùng.
Nếu có thể, hãy đưa Đỗ Nam vào tù.”
Đỗ Hồng Hải vẫn bình tĩnh như cũ.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn Đỗ Hồng Hải, cô không đồng ý cũng không từ chối, Đồ Hồng Hải cười trừ: “Nếu chuyện này làm cô khó xử thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Đến tận lúc Đỗ Hồng Hải rời đi mà Thẩm Thanh Lan cũng không cho ông ta một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng Đỗ Hồng Hải cũng không tiếp tục nói về chuyện này.
“Cô Phó, tôi thật sự thấy áy náy với Hề Dao, đây là chút bù đắp của tôi đối với con bé, xin cô giúp tôi chuyển cho con bé.”
Đỗ Hồng Hải đẩy một phong thư đến trước mặt Thẩm Thanh Lan.
“Đồ trong nhà đều bị bán hết rồi, đây là những thứ cuối cùng trong tay tôi.
Tôi biết tiền cũng không có ý nghĩa gì với Hề Dao, nhưng đây là tấm lòng của tôi.
Tôi không còn mặt mũi đi gặp Hề Dao, xin cô chuyển giúp, nhờ cô.”
Thẩm Thanh Lan nhìn phong như màu trắng trên bàn, đẩy trả lại: “Tôi sẽ chuyển lời xin lỗi của ông đến chị ấy, nhưng cái này thì ông cầm về đi.
Cho dù tôi nhận thì chị dâu tôi cũng sẽ không nhận, so với chị ấy thì ông mới là người cần số tiền này hơn.
“Tôi không cần nữa.
Hơn nửa đời người, tôi sống không phải lo cơm áo gạo tiền, mãi cho đến mấy tháng này, tôi mới hiểu được cái gọi là cảm giác ưu việt chỉ là tự lừa mình dối người.
Quan hệ giữa người với người đa phần đều vì lợi ích, trải qua mấy tháng nay biết rõ tình người ấm lạnh, có nhiều chuyện tôi đã hiểu ra, cũng nghĩ thoáng hơn.”
Đỗ Hồng Hải bình tĩnh bộc bạch tâm sự trong lòng.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt không hề mất kiên nhẫn.
Mãi sau cùng, Đỗ Hồng Hải mới nói: “Thật ra Hệ Dao không chọn Đô Nam mới là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời con bé.”
Đỗ Hồng Hải đi rồi, Thẩm Thanh Lan một mình ngồi trong quán cà phê, không ngừng nghĩ đến những chuyện Đỗ Hồng Hải và mình đã nói.
Những lời kia, nghe giống như vĩnh biệt.
Đợi đã, vĩnh biệt! Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt thay đổi.
Cô cầm lấy phong thư trên bàn, vội vàng rời khỏi quán cà phê, thì nhìn thấy Đồ Hồng Hải lên một chiếc taxi, vội bảo lái xe đuổi theo.
Trên đường đi, xe cô bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ chặn mất, vì thế mà cô đã mất dấu chiếc xe taxi kia.
Thẩm Thanh Lan nghĩ kỹ lại những lời mà Đỗ Hồng Hải nói, nhớ lại hướng đi của chiếc xe kia, hình như là hướng ra bờ biển.
Thẩm Thanh Lan đuổi theo đến bờ biển, đúng lúc gặp được chiếc xe taxi kia đang quay lại nhưng không thấy Đỗ Hồng Hải đâu.
Cô vội xuống xe, nhưng nhìn khắp bờ biển cũng không thấy Đỗ Hồng Hải, dõi mắt ra xa mới thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trên tảng đá, nếu cô nhớ không nhầm thì nơi đó là một vách đá cao hơn mười mét.
“Đỗ Hồng Hải, đừng!”
Thẩm Thanh Lan hét lên.
Dường như Đỗ Hồng Hải nghe thấy tiếng của cô, xoay người lại, vẫy tay với cô.
Thẩm Thanh Lan vội chạy về phía đó, đến khi còn cách chỗ Đỗ Hồng Hải khoảng năm mét thì chỉ có thể trở mắt nhìn ông ta nhảy xuống, cả người lập tức bị bọt nước nhấn chìm.