Tiệc mừng đêm nay là kiểu tiệc đứng, cho nên bầu không khí ở tầng dưới rất náo nhiệt. Giang Thần Hi đến đây, tặng quà và chúc phúc xong liền tìm một góc ngồi.
Trần Uyển Kiểu bưng một ly rượu trong tay, ngạc nhiên nhìn Giang Thần Hi, “Thần Hi, thì ra anh ở đây. Em tìm anh cả buổi, sao anh lại ngồi một mình ở đây?”
Giang Thần Hi cười trừ, “Ở đây yên tĩnh.” Trần Uyển Kiều ngồi xuống cạnh Giang Thần Hi, “Em2cũng thấy hơi ồn, em không quen mọi người ở đây nên không biết nói gì, ngồi đây với anh vẫn hơn.”
Giang Thần Hi không từ chối. Trần Uyển Kiều đặt ly rượu sang một bên, “Thần Hi, anh là bạn thân của cố Thẩm sao?” Giang Thần Hi lắc đầu, “Không phải, cô ấy là chị dâu tôi. Tôi là bạn của Phó Hoành Dật.” “À, em cứ tưởng nếu anh quen thân với cô ấy thì có thể giới thiệu để em làm quen. Em5rất thích tranh của cô ấy.” Nói đến đây, Trần Uyển Kiều tỏ ra hơi ngại ngùng, cúi đầu nói, “Không phải em muốn mua tranh của cô ấy, em chỉ rất ngưỡng mộ nên muốn làm quen với cô ấy thôi.”
“Nếu cô muốn thì lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.” Giang Thần Hi thờ ơ nói.
Ánh mắt Trần Uyển Kiều sáng lên, vui mừng nói, “Thật không? Anh thật sự có thể giới thiệu cho chúng em làm quen sao?” Vì6kích động nên cô ta nắm lấy cánh tay Giang Thần Hi. Giang Thần Hi nhìn xuống tay cô ta, lúc này Trần Uyển Kiều mới nhận ra mình thất lễ, vội bỏ tay ra, “À, xin lỗi, vừa rồi em quá kích động.” “Không sao.” Giang Thần Hi cười dịu dàng. Anh là một người lịch sự, chưa bao giờ làm người khác cảm thấy khó chịu. Trần Uyển Kiều ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Giang Thần Hi. Còn anh đã dời mắt đi, nhìn5về phía xa xăm, ánh mắt không tiêu cự, rõ ràng đang thất thần. Ánh mắt Trần Uyển Kiều tối sầm, đã một thời gian rồi, tuy bà Giang tuyên bố với người ngoài cô ta là bạn gái Giang Thần Hi, thế nhưng bản thân anh chưa bao giờ thừa nhận chuyện này. Cô ta về nước cũng đã được mấy tháng, nhưng số lần đi ăn cùng anh lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trần Uyển Kiều thôi nghĩ ngợi miên man, mới thấy3Giang Thần Hi cũng đang thất thần, nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy mọi người đang ăn uống náo nhiệt, không biết anh đang nhìn gì.
“Thần Hi, ngày kia là cuối tuần, em có mua hai vé xem ca nhạc, anh có thời gian đi với em không?” Trần Uyển Kiều do dự một lúc lâu rồi lấy hết can đảm nói.
Giang Thần Hi lấy lại tinh thần, nhìn sang cô ta, “Rất xin lỗi, thật không may hôm đó tôi có việc bận, không đi được.” Trần Uyển Kiều buồn bã, “Được rồi, em giữ lại một vé cho anh, nếu hôm đó anh có thời gian thì lúc nào cũng có thể gọi cho em.” “Uyển Kiều, cô không cần chờ tôi. Ngày đó tôi thật sự bận, cô tìm người khác đi cùng đi.”
“Thần Hi, có phải anh ghét em lắm không?” Giọng nói cô ta đầy vẻ mất mát. Giang Thần Hi lắc đầu, “Không, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi không ghét cô.” Chỉ là không thích mà thôi.
“Vậy tại sao anh cứ luôn từ chối em. Em mời anh mười lần thì anh từ chối hết chín lần rồi.” Mà lần đồng ý duy nhất kia là vì bà Giang có mặt nên anh không tiện từ chối. Nghĩ tới đây, Trần Uyển Kiều thấy rất ấm ức. Dù gì thì cô ta là một cô gái vừa tài giỏi lại xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi. Trước khi về nước, cô ta không ngờ mình sẽ thích một người đàn ông như vậy, còn phải dè dặt trước anh ta, chỉ để anh ta nhìn mình nhiều hơn một chút.
“Uyển Kiều, lời nên nói tôi đã nói với cô rồi. Cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Thanh xuân của một người con gái rất quý giá, thay vì lãng phí ở chỗ tôi, chi bằng hãy tìm một người yêu cô.” Trần Uyển Kiều ngẩn người nhìn Giang Thần Hi, dường như không biết nên trả lời thế nào, “Thần Hi, có phải anh đã có người mình thích rồi không?” Ngoài lý do này ra, cô ta không nghĩ ra lý do nào khiến Giang Thần Hi từ chối
mình hết lần này đến lần khác. “Đúng vậy.” Giang Thần Hi thẳng thắn thừa nhận. Trong chuyện tình cảm, điều tối kỵ nhất chính là không rõ ràng. Lúc này Trần Uyển Kiều cũng không biết nên khóc hay cười, biểu cảm rất khó coi. “Uyển Kiều, xin lỗi vì đến giờ mới nói cho cô biết.”
“Không, không liên quan đến anh. Anh đã nói cho em biết từ lâu, anh không thích em, là do bản thân em tự cảm thấy do chúng ta ít tiếp xúc, tự cho là anh không hiểu em thôi. Có điều Thần Hi à, anh có thể cho em biết, em còn hy vọng không?”
“Xin lỗi, Uyển Kiều.” Giang Thần Hi áy náy đáp. Trần Uyển Kiều liền hiểu, cô ta nhếch môi gượng cười, nhưng còn khó coi hơn khóc, “Không cần xin lỗi em, vốn là do em đơn phương mà. Dì có hỏi em sẽ nói em phát hiện chúng ta không hợp nhau. Em tin dì sẽ không làm khó anh. Nếu thời gian qua em làm phiền anh, thì cho em xin lỗi nhé.” Trần Uyển Kiều thế này, ngược lại càng làm Giang Thần Hi thấy có lỗi hơn, “Tôi...”
Trần Uyển Kiều ngắt lời anh, “Đừng nói gì cả. Em hiểu mà, thật đó, em hiểu rất rõ. Thần Hi, em chỉ rất hiếu kỳ, người anh thích là kiểu người như thế nào lại có thể khiến cho anh thích cô ấy đến vậy.” Nhắc tới Bùi Nhất Ninh, Giang Thần Hi liền thoáng ngẩn ngơ, “Cô ấy là một cô gái rất mạnh mẽ, yêu đời lạc quan, luôn chân thành với người khác. Ở bên cạnh cô ấy, sẽ có thể cảm nhận được rất nhiều điều chân thành, chứ không hề giả tạo.” Anh mặt anh vô cùng dịu dàng, mà chỉ khi nhắc tới người mình yêu mới có ánh mắt ấy.
Nghe xong những lời này, Trần Uyển Kiều chỉ thấy khó chịu hơn. Tại sao cô ta lại hỏi chuyện này để mình thêm khó chịu chứ? Nhưng cô ta không kìm lòng được muốn biết Giang Thần Hi thích kiểu người thế nào. “Thần Hi, cô ấy có mặt ở đây không?” Trần Uyển Kiểu dò hỏi.
Giang Thần Hi không phủ nhận. Trần Uyển Kiều nhìn về phía đám đông, “Có thể nói cho em biết người đó là ai không?” Giang Thần Hi im lặng, Trần Uyển Kiểu biết anh không muốn trả lời, trong lòng càng đau khổ hơn, đứng lên nói, “Em đi tìm di đây.”
Lúc Trần Uyển Kiều tìm được bà Giang thì bà đang nói chuyện với mấy phu nhân khác. Thầy Trần Uyển Kiểu, bà liền vẫy tay, “Dì vừa tự hỏi không biết cháu đang ở đâu thì cháu đến rồi.”
Trần Uyển Kiều dịu dàng mỉm cười, chỉ cần không ở trước mặt Giang Thần Hi thì cô ta chính là một người dịu dàng khôn khéo, “Cháu trò chuyện với Thần Hi mấy câu. Dì, cháu hơi mệt, muốn về trước.” Bà Giang nghe vậy thì cau mày, lo lắng hỏi, “Sao đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái? Có phải ăn phải đồ gì rồi không?”
“Không phải ạ. Thật ra tối qua cháu đã hơi cảm lạnh. Hôm nay thức dậy thấy không thoải mái, cháu cứ tưởng chịu đựng một chút là được, không ngờ càng lúc càng thấy khó chịu. Cho nên dì à, chắc cháu phải về trước thôi.”
Bà Giang vỗ vỗ tay cô ta, “Con bé này thật là, khó chịu thì cứ ở nhà. Để dì gọi Thần Hi đưa cháu về.” “Không cần đâu dì, cháu tự đón xe là được rồi.”
Bà Giang không quan tâm đến lời từ chối của cô ta, mà trực tiếp tìm Giang Thần Hi, “Uyển Kiều bị bệnh, hơi khó chịu, con đưa con bé về nhà đi.”
Trong lòng Giang Thần Hi biết có lẽ lời nói vừa rồi của mình đã khiến Trấn Uyển Kiều đau lòng, “Vâng.” Ra bên ngoài, Trần Uyển Kiều nhìn người đàn ông bên cạnh, nói, “Anh vào đi, em không sao.” “Tôi biết. Tôi đưa cô về nhà, ở đây rất khó đón xe.” Nơi này là khu biệt thự riêng ở vùng ngoại thành, người sống ở đây không phú cũng quý, trong nhà đều có xe riêng, lại cách chỗ có thể đón xe khá xa. Dù quan hệ bọn họ có thể nào, thì anh cũng nên đưa người ta về. Trân Uyển Kiều biết Giang Thần Hi nói thật, nên không từ chối nữa. Suốt đường đi, Trần Uyển Kiều luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vì cô ta thật sự không biết phải nói gì với Giang Thần Hi. Nhìn những ánh đèn neon nhấp nháy ở phía trước, cuối cùng cô ta cũng nói, “Thần Hi, ở ngã tư phía trước rất dễ đón xe, anh cho em xuống ở đó là được rồi.”
Giang Thần Hi vẫn không dừng xe, “Tôi vẫn nên đưa cô về nhà thì hơn. Nếu mẹ tôi biết tôi bỏ cô ở giữa đường thì khi về có lẽ sẽ bị mắng. Hơn nữa bây giờ đã tối, một cô gái như cô tự đón xe không an toàn.” Nghe vậy, Trần Uyển Kiều lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói, “Anh luôn đối xử tốt với phụ nữ thế này sao?” Đúng lúc đến chốt đèn xanh đèn đỏ, Giang Thần Hi không nghe rõ cô ta nói gì nên nhìn sang, “Cô vừa nói gì vậy?” Trần Uyển Kiều lắc đầu, “Không có gì.” Bầu không khí trong xe lại yên tĩnh. Trước khi Trần Uyển Kiều xuống
xe, Giang Thần Hi dặn dò, “Được rồi, đã đến nhà, cô vào nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trần Uyển Kiều khựng lại, nhìn Giang Thần Hi, “Thần Hi, cho anh một lời khuyên nhé.” Giang Thần Hi nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc, chỉ nghe Trần Uyển Kiều nói tiếp, “Đối với người thích anh, nếu anh không thích đối phương thì đừng dịu dàng với cô ấy như vậy, rất dễ làm cô ấy hiểu lầm. Hoặc nên nói là, không nên để cô ấy hy vọng.”
Giang Thần Hi sửng sốt. Không đợi anh trả lời, Trần Uyển Kiều đã mở cửa xe bước xuống.
Khi Giang Thần Hi trở lại biệt thự thì tiệc mừng vẫn chưa kết thúc. Vừa lái xe vào thì thấy có hai người đang đứng dưới tán cây, trong đó có một người anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa - Bùi Nhất Ninh, mà người còn lại là một người đàn ông anh chưa từng gặp.
Giang Thần Hi không tự chủ được dừng lại, ẩn mình trong bóng đêm. Giọng nói loáng thoáng của Bùi Nhất Ninh ở phía trước truyển đến:
“Anh Tôn, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Bùi Nhất Ninh hỏi người đàn ông trước mặt. Vừa rồi cô đang trò chuyện với bạn thì người này đến tìm cô nói có chuyện muốn nói.
Tôn Uy quan sát Bùi Nhất Ninh từ trên xuống dưới rồi cười nói, “Hôm nay cô Bùi thật lộng lẫy, rất khác với thường ngày.” Anh ta đã quen biết Bùi Nhất Ninh một thời gian, hay tiếp xúc trên phương diện công việc và rất có thiện cảm với người phụ nữ này. Bùi Nhất Ninh khẽ nhíu mày. Tôn Uy và cô có hợp tác trong công việc, nhưng cô không có thiện cảm với người này lắm. Cô cũng không biết hôm nay làm thế nào mà Tôn Uy vào được nơi này, “Anh tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Ha ha, cô Bùi vẫn thẳng thắn như vậy. Vậy tôi cũng nói thẳng, cô Bùi, tôi và cô đã tiếp xúc với nhau được một thời gian rồi. Trong công việc, cô là một người rất tài giỏi, hơn nữa tính cách của cô cũng rất hợp với sở thích của tôi. Hơn nữa, hai chúng ta đều độc thân, nếu như cô không ngại thì tôi muốn quen với cô.”
Ánh mắt Bùi Nhất Ninh lạnh đi, lời này thật sự đủ thẳng thắn. Nụ cười lịch sự trên mặt cô dần trở nên xa cách, “Xin lỗi, anh Tôn, bây giờ tôi không có ý định tìm nửa kia.” Nói xong, Bùi Nhất Ninh định đi vào, nhưng Tôn Uy đưa tay cản cô lại, “Cô Bùi, cô chờ một chút. Trước tiên đừng từ chối vội, cô nghe điều kiện của tôi đã. Năm nay tôi ba mươi tuổi, là người thủ đô, ở đây có một căn hộ hai trăm mét vuông, không nợ nần, có một chiếc xe trị giá năm trăm nghìn tệ, vừa mua năm ngoái. Trước đây tôi từng kết hôn, nhưng sau này vì tôi bận... công việc, vợ tôi ngoại tình, nên tôi đã ly hôn, không có con cái. Công việc của tôi thì cô đã biết rõ. Cô xem điều kiện của tôi rất tốt, cô có muốn suy nghĩ kỹ lại không?”
“Không cần, anh Tôn, tôi không nghĩ là chúng ta hợp đâu.” Bùi Nhất Ninh từ chối. Nếu cô muốn kết hôn thì có thể tìm được đối tượng tốt hơn cả anh ta, không cần phải tìm một người thế này. Quan trọng hơn là cách người này nói chuyện khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
“Cô Bùi, cô thấy hai chúng ta không thích hợp chỗ nào? Tôi biết cô có một đứa con, nhưng tôi không ngại. Sau này nếu chúng ta kết hôn, cô có thể để con cô cho ba mẹ cô nuôi, cuối tuần đón về ở hai ngày là được. Nếu chúng ta có con, tôi vẫn sẽ chia cho con của cô một số tài sản, tuy ít hơn con ruột một chút nhưng tôi sẽ tuyệt đối không bạc đãi nó.” Tôn Uy cảm thấy điều kiện này của mình đã rất tốt, có rất nhiều đàn ông không được rộng rãi được như mình dâu.
Giang Thần Hi đứng trong góc tối nghe thế, hai tay nắm chặt thành quyền, đang muốn xông ra thì nghe Bùi Nhất Ninh nói, “Này anh, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ tôi không có ý định tìm nửa kia. Và con của tôi cũng không cần một người cha như anh. Mời anh tránh ra.”
Tổn Uy bị Bùi Nhất Ninh ba lần bốn lượt từ chối nên cảm thấy hơi mất mặt, “Bùi Nhất Ninh, tôi đây coi trọng cô mới đề nghị qua lại với cô. Cô cũng nên xem lại mình đi. Bây giờ quả thật cô còn trẻ tuổi xinh đẹp, nếu cô không có con chắc chắn tôi sẽ không dám ngỏ lời qua lại, nhưng cô đã có một đứa con lớn như vậy rồi. Cô thử hỏi xem trên đời này làm gì còn người đàn ông nào dám lấy cô nữa. Cho dù có người muốn lấy cô thì có thể có điều kiện bằng tôi sao? Mặc dù tôi từng kết hôn, nhưng tôi lại không bị con cái ràng buộc.”
Bùi Nhất Ninh lạnh lùng nhìn anh ta. Cô từng gặp nhiều đàn ông luôn cho mình là nhất, nhưng chưa thấy ai tự cao như người này, “Ở thủ đô, tôi có một căn biệt thự lớn hơn bốn trăm mét vuông, còn có hai chiếc xe thể thao trị giá trên triệu. Nếu bàn về tài sản, anh có thể so được với tôi sao?” Chỉ là bình thường, trong công việc cô không thích khoa trương mà thôi.
Tôn Uy đen mặt, cho rằng Bùi Nhất Ninh đang lừa mình, “Bùi Nhất Ninh, đừng nói mấy lời mà ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin nổi. Tôi thật lòng muốn qua lại với cô, lấy kết hôn là mục đích, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Bùi Nhất Ninh cười nhạt, đang định nói gì thì bỗng có một cánh tay choàng qua vai cô, “Chuyện của Nhất Ninh không phiền anh quan tâm. Người theo đuổi cô ấy vô số kể, trong đó rất nhiều người tài giỏi hơn anh. Anh đến từ nơi nào thì cút về nơi đó đi.”
Bùi Nhất Ninh nhìn Giang Thần Hi bên cạnh, không biết anh đến từ lúc nào. Còn Tôn Uy thấy người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, đặc biệt cánh tay còn đặt trên vai Bùi Nhất Ninh, mà cô lại không kháng cự, thì ánh mắt nhìn hai người họ lập tức thay đổi. Hắn quan sát trên dưới Giang Thần Hi, rồi tỏ ra khinh thường, “Bùi Nhất Ninh, thì ra cô thích dạng này a? Kẻ chỉ có vẻ ngoài?”
Giang Thần Hi giận tái mặt. Bình thường anh luôn lịch sự nhã nhặn, rất ít khi tức giận như bây giờ. Lúc này, cả người anh đều đầy lửa giận, trông vô cùng đáng sợ. Anh nhìn Tôn Uy, “Còn anh thì lại chỉ là kẻ mặt người dạ thú. Trông anh cũng chẳng giống ba mươi tuổi, chắc phải bốn mươi, đã bước một chân vào quan tài rồi mà còn nhòm ngó một cô gái hai mươi. Anh không thấy mất mặt sao? Cắm đầu làm đến bốn mươi tuổi mà chỉ mới được chút tài sản ấy, còn dám tỏ ra mình tài giỏi, rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Bùi Nhất Ninh ngơ ngác nhìn Giang Thần Hi, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông độc mồm độc miệng trước mặt là Giang Thần Hi mà mình biết.
“Cậu... cậu là ai? Dám ăn nói như vậy. Bùi Nhất Ninh, sao cô không nói gì?” Tôn Uy giận đến tái mặt. Bùi Nhất Ninh thản nhiên nhìn Tôn Uy, ánh mắt đầy chán ghét, “Anh ấy nói không sai câu nào cả.”
“Cô... Bùi Nhất Ninh, cô có biết nếu đắc tội với tôi, thì chỉ cần tôi nói với cấp trên của cô một tiếng, cô sẽ mất việc ngay không. Đến lúc đó mẹ con cô sẽ phải hít không khí mà sống.” Tôn Uy giận dữ, bị người ta sỉ nhục như vậy, có ai mà không giận.
“Anh thử xem.” Bùi Nhất Ninh chẳng hề quan tâm. Nếu cấp trên của cô chỉ vì việc này mà đuổi việc hoặc làm khó dễ cô, thì cô cũng chẳng cần làm việc ở đó nữa. Dựa vào năng lực của cô còn lo không tìm được việc sao? Mà cho dù không tìm được việc thì về nhà ở không cả đời cũng dư giả. “Được, được lắm. Cô chờ đó, Bùi Nhất Ninh, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc đắc tội với tôi.” Tôn Uy thở phì phò bỏ đi.
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀIMỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM