“Cô Catherine.” Thẩm Thanh Lan cầm một ly rượu, chắn đường Catherine. Cô ta nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì ánh mắt lạnh đi, nhưng trên mặt lại mỉm cười, “Thì ra là cô Thẩm” “Cô phải gọi tôi là cô Phó.” Thẩm Thanh Lan lại chỉnh sửa cách xưng hô của cô ta lần nữa.
Catherine vờ như không nghe thấy, nhìn Thẩm Thanh Lan một lượt từ trên xuống dưới, mắt tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác, “Mấy tháng không gặp, cổ Thẩm tiều tụy không ít, không phải vì cuộc sống2sau hôn nhân không hạnh phúc đấy chứ.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn cô ta cứ như đang nhìn một thằng hề đang diễn trò, bàn tay vô thức đặt ngang hông của mình, “Hoàn toàn ngược lại, từ khi sinh con, chồng tôi càng quan tâm, càng nhiệt tình, có đôi khi khiến tôi chịu không nổi.”
Phương Đồng ngơ ngác, đây là Thẩm Thanh Lan mà cô biết sao? Lại còn biết nói kháy đầy ẩn ý.
Lúc đầu Catherine còn chưa hiểu ý cô, khi nhìn thấy động tác cô làm thì hiểu ngay, trong lòng5thầm mắng Thẩm Thanh Lan không biết xấu hổ, nhưng lại không có tư cách gì để nói người ta, dù sao hai người họ cũng là vợ chồng hợp pháp.
Không khiêu khích được cô, Catherine liền đổi sang chủ đề khác, “Hiện giờ danh tiếng của cô Thẩm càng lúc càng lớn, nên cũng kiêu ngạo hơn trước. Dạo trước ở nước M có tổ chức cuộc thi vẽ tranh sơn dầu, cô cũng không tham gia, đúng là kiêu căng mà. Tôi nghe nói có rất nhiều nhà nghệ thuật lão luyện thất vọng về6cô.”
Đầu tháng năm năm ngoái, Daniel đăng ký cho Thẩm Thanh Lan tham gia cuộc thi được tổ chức ở nước M, bao gồm những người xuất sắc trong giới nghệ thuật để tranh tài. Đây là một sự kiện rất quan trọng, nên có rất nhiều nhà nghệ thuật quan tâm đến chuyện này, những ai có tư cách tham gia đều cảm thấy vinh dự. Ai ngờ Thẩm Thanh Lan - một người mới rất được mọi người chú ý lại không tham gia.
Nếu Thẩm Thanh Lan không ghi danh thì cũng không sao, nhưng5vấn đề là cô đã ghi danh nhưng lại không xuất hiện, khiến nhiều nhà nghệ thuật cảm thấy cô kiêu ngạo, vừa mới có được một chút thành tích đã tự cao tự mãn, nên ấn tượng về cô lập tức đi xuống. Ngoại trừ những nhà nghệ thuật từng tiếp xúc với Thẩm Thanh Lan cảm thấy cô không phải là người như vậy, nói giúp cổ mấy câu ra thì đa số còn lại đều thất vọng về cô. Còn những người dự thi thì cười trên nỗi đau của người khác. Bớt một3đối thủ mạnh là một chuyện tốt, bọn họ còn ước gì Thẩm Thanh Lan không bao giờ xuất hiện ấy chứ.
Đừng tưởng những người trong giới nghệ thuật đều là người tao nhã, chỉ cần là con người thì không có ai ngoại lệ, là người thì đều sẽ ghen ghét, hâm mộ, những cảm xúc người bình thường có thì bọn họ cũng có, cười trên nỗi đau của người khác cũng là chuyện thường tình. Chỉ có một số ít người thật sự say mê nghệ thuật thì mới đắm chìm trong thế giới nghệ thuật, không có thời gian cho những cảm xúc này mà thôi.
Thẩm Thanh Lan thật sự quên mất chuyện này, lúc đó vừa khéo xảy ra chuyện, cô lo lắng tìm kiếm Kim Ân Hi, làm sao còn nhớ đến chuyện tham gia cuộc thi. Còn Daniel cũng vì chuyện Kim Ân Hi mất tích mà trong lòng rối như tơ vò, sao còn nhớ mà nhắc nhở cô được.
Cho dù Thẩm Thanh Lan nhớ đi chăng nữa thì trong tình cảnh đó, cô cũng sẽ không tham gia cuộc thi. Đối với cô, an nguy của Kim Ân Hi mới quan trọng.
“Dù sao thì không tham dự cũng còn tốt hơn một số người không có tư cách tham dự.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Mặt Catherine biển sắc, hung ác lườm Thẩm Thanh Lan, “Cô có ý gì.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, chậm rãi nói, “Tôi không chỉ mặt gọi tên, cô Catherine cũng đừng tự nhận là mình.”
Bởi vì lần trước Phó Hoành Dật vạch trần Catherine trước truyền thông Sydney, nên danh tiếng cô ta bị ảnh hưởng xấu, ngay cả thấy cũng vạch rõ giới hạn với cô ta, khiến cô ta hiện giờ chẳng khác gì rút lui khỏi giới này, hơn nữa còn là bị cưỡng chế rút lui. Catherine vốn đã ganh ghét Thẩm Thanh Lan vì tài hội họa của cô giỏi hơn cô ta, bây giờ lại càng ghét hơn. “Thẩm Thanh Lan, cô có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng qua là nhiều tiền hơn người khác thôi. Bây giờ Daniel không còn là người đại diện của cô nữa rồi. Không có anh ta giúp, tôi xem cô đắc ý được bao lâu.” Catherine tức đến nổ phối.
Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, “Không cần có quan tâm, cổ Catherine vẫn nên tự lo cho mình thì hơn. À đúng rồi, tôi nghe nói cô Catherine sắp kết hôn, chúc mừng cô. Đợi đến hôn lễ, tôi nhất định sẽ tặng cho cô Catherine một món quà lớn. Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan còn không quên đâm một nhát đao vào lòng cô ta, nhớ thương người đàn ông của cô thì thôi đi, lại còn ba lần bốn lượt lẽo đẽo mặt dày bám theo khiến cô rất khó chịu.
Sắc mặt Catherine lúc trắng lúc xanh, chẳng khác gì bảng màu. Cô ta nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, trong lòng tràn đầy thù hận. Có gì đặc biệt hơn người chứ, chỉ gặp Phó Hoành Dật sớm hơn cô ta mà thôi. Đàn ông mà, ai mà không ăn vụng chứ. Đợi đến khi Phó Hoành Dật ở bên cô ta, để xem Thẩm Thanh Lan còn có thể đắc ý được như bây giờ không.
“Thanh Lan, con ở đây hả, làm mẹ tìm con nãy giờ.” Sở Vân Dung trông thấy Thẩm Thanh Lan thì liền kéo cô đi. Cô thắc mắc nhìn bà, “Mẹ, sao vậy?” “Giới thiệu mấy người cho con biết, đều là những người trong quân khu của Hoành Dật, con hãy nói chuyện vui vẻ với họ nhé.” Sở Vân Dung thì thầm, “Đây đều là những phu nhân quyền quý trong thủ đô, đôi khi sẽ phải qua lại với nhau.”
Thẩm Thanh Lan biết bà muốn tốt cho mình nên không từ chối, đi cùng Sở Vân Dung. Sau khi trò chuyện xong, cô còn nhận được mấy lời mời tham dự tiệc từ thiện. Tiệc từ thiện, nói trắng ra là buổi tụ họp của đám phu nhân nhà giàu có, là cách duy trì mối quan hệ.
“Con không cần phải tham gia hết, chỉ cần tham dự một trong hai cái đó là được rồi. Mẹ biết con không thích mấy trường hợp thế này, đợi con chọn xong mẹ sẽ đi cùng con.” Sở Vân Dung thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không hứng thú thì nói nhỏ với cô.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cảm ơn mẹ.” Tuy mấy trường hợp thế này cô cũng đủ sức ứng phó, nhưng nếu có Sở Vân Dung đi cùng thì có thể bớt được không ít phiền phức. Sở Vân Dung cũng không thích tham gia mấy buổi tụ họp giống vậy, mấy năm trước, mỗi năm bà chỉ tham gia ba đến năm lần. Nhưng lần trước Phó Hoành Dật bị giáng chức vì Thẩm Thanh Lan, bây giờ nếu có quan hệ tốt với mấy phu nhân này, sẽ tốt cho Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan hiểu rõ điều này nên không từ chối, tuy nói dựa vào quan hệ giữa hai nhà Thẩm - Phó thì không cần phải để ý đến sắc mặt người nào trong thủ đô, nhưng dù sao thì một cây cũng không thể chống vững nhà, vì thế vẫn nên có mối quan hệ rộng rãi.
“Lan Lan.” Thẩm Quân Dục nhìn thấy Thẩm Thanh Lan bị mẹ kéo đi xã giao rất lâu, bị ép uống mấy ly rượu, nên đi qua giải cứu em gái, “Lan Lan, vừa rồi chị dâu của em uống nhiều quá, em giúp anh đi xem cô ấy một chút.”
Thẩm Thanh Lan không từ chối, bây giờ cô còn ước gì cách xa mấy người phụ nữ này xa một chút ấy chứ. Tụ tập cùng một chỗ, không phải nói đến chuyện làm đẹp thì là quần quần áo áo, hoặc nói đến đàn ông nhà ai có tiền đồ, khiến cô cảm thấy rất tẻ nhạt, nhưng phải tỏ vẻ là mình đang rất hứng thú về nội dung đấy. “Có phải cảm thấy anh giống như một anh hùng từ trên trời giáng xuống, cứu em thoát khỏi biển lửa?” Sau khi thoát được đám phu nhân đó, Thẩm Quân Dục cưới hỏi cô.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt liếc anh một cái, “Anh đã tới quá muộn.” Để cô uống hết bảy, tám ly rồi mới tới. Thẩm Quân Dục sờ mũi, anh không thể nói cho Thẩm Thanh Lan biết là anh muốn nhìn thấy dáng vẻ em gái không dính khói lửa trần gian của mình sẽ ứng phó thế nào xã giao với người khác.
Lúc Thẩm Thanh Lan tìm thấy Ôn Hề Dao ngoài ban công, cô ấy đang nhắm mắt dưỡng thần. Có một chuyện Thẩm Quân Dục không nói sai, tối nay Ôn Hệ Dao thật sự uống hơi nhiều, “Chị dâu, chị còn ổn chứ?” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói. Ôn Hề Dao mở to mắt, cười trừ, “Chị không sao, vừa mới uống một ly nước mật ong, nên cũng tỉnh táo một chút rồi. Còn em sao rồi, vừa rồi chị thấy em uống cũng không ít.” “Em không sao.” Thẩm Thanh Lan nói, tửu lượng của cô không tệ lắm, chút rượu này không ảnh hưởng mấy đến cô.
Tửu lượng của đám người này lợi hại quá.” Ôn Hề Dao nói, lần này có một số là đối tác quan trọng của tập đoàn quân Lan, cô trò chuyện nửa ngày với mấy vị phu nhân
đó nên uống không ít.
Thấy Ôn Hề Dao ôm bụng, Thẩm Thanh Lan quan tâm hỏi, “Dạ dày khó chịu hả?” Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không sao, chắc là uống nhiều rượu quá mà lại chưa ăn gì, nên hơi đói bụng.” Thần Thanh Lan đứng dậy vào phòng bếp lấy đồ ăn cho Ôn Hề Dao, “Chị ăn một chút trước đi.”
Hai người trốn ở trên ban công ăn vặt, chị một câu có một câu trò chuyện vui vẻ. “Thanh Lan, An An đã một tuổi, cũng dứt sữa mẹ rồi, sau này em định ở nhà, hay là đến quân khu cùng Hoành Dật?” Ôn Hề Dao đã cảm thấy thoải mái hơn trước, nên cũng hỏi han Thẩm Thanh Lan nhiều hơn. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em còn chưa bàn bạc chuyện này với Hoành Dật. Bây giờ ông nội đã lớn tuổi rồi, Hoành Dật thường xuyên ở bộ đội, trong lòng ông khó tránh khỏi cô đơn, em cũng muốn ở bên cạnh ông nội nhiều hơn.”
Nhà họ Phó chỉ có một cháu trai là Phó Hoành Dật, nếu Thẩm Thanh Lan theo Phó Hoành Dật vào quân đội, vậy thì trong nhà họ Phó chỉ còn lại một mình Phó lão gia. Năm vừa rồi, đừng thấy Phó lão gia vẫn còn cường tráng, nhưng thật ra cơ thể yếu hơn trước nhiều, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Thâm Thanh Lan do dự.
Đến chín giờ bữa tiệc mới kết thúc, chờ đến khi kết thúc, Thẩm Thanh Lan ngồi trên sô-pha không muốn động đậy, Phó Hoành Dật tiễn đợt khách cuối cùng xong, lúc quay lại thì nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thanh Lan, anh mỉm cười, “Đi tắm thư giãn một chút đi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Mọi người đi hết rồi ạ?” Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừm, anh đã tiến hết rồi.”
Thẩm Thanh Lan duỗi lưng, “Vậy em đi tắm trước, anh trông An An một lúc nhé.” “Ừ, đi đi.” Phó Hoành Dật kéo cô đứng dậy, “Không cần phải vội, có anh trông chừng An An rồi.”
Thẩm Thanh Lan khoát tay, tỏ ý mình biết rồi, nhưng cô vào đó hai tiếng mà vẫn chưa thấy ra. Phó Hoành Dật không yên tâm, vào phòng tắm xem thử thì phát hiện cô ghé vào bên cạnh bồn tắm ngủ thiếp đi.
Tẩy trang xong, dưới mắt Thẩm Thanh Lan hiện rõ quầng thâm, rõ ràng không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Biết trong khoảng thời gian này, cô đã phải chịu rất nhiều áp lực. Phó Hoành Dật cực kỳ đau lòng. Anh vừa với lấy khăn tắm trên giá, Thẩm Thanh Lan đã mở mắt, trông thấy Phó Hoành Dật thì mới nhận ra mình ngủ quên ở đây. Ánh mắt của cô mơ màng vừa tỉnh ngủ, “Hoành Dật, mấy giờ rồi?” Phó Hoành Dật nhìn đồng hồ, “Mười một giờ rưỡi rồi. Lên giường ngủ thôi.”
Thẩm Thanh Lan ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo, rồi đi qua xem con trai trước, thấy An An ngủ rất ngon thì đắp kín chắn cho con, sau đó mới yên tâm về phòng. Phó Hoành Dật đang tắm, Thẩm Thanh Lan tựa vào đầu giường, cầm quyền tạp chí, cô vừa mới chợp mặt nên bây giờ đã tỉnh táo, mặc dù đang cầm tạp chí, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào đó. Phó Hoành Dật đi ra thì thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Thanh Lan, anh lau tóc, rồi ngồi xuống giường, “Thanh Lan, còn đang nghĩ về chuyện của Ân Hi sao?”
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nghe thấy Phó Hoành Dật hỏi thì gật đầu, “Tuy Ân Hi quen biết rất nhiều người, nhưng quan hệ thân thiết chỉ có mấy người, ngoại trừ mấy người bọn em thì hầu như không còn ai, em không biết cậu ấy đi đâu. Phó Hoành Dật, anh có biết tâm trạng lo lắng khi biết rõ người đó còn sống, nhưng lại không biết tình hình của người đó như thế nào không?”
Mấy ngày nay cô không hề ngủ ngon, nhắm mắt lại liền nhớ tới hình ảnh bom nổ mạnh vào ngày đó.
Phó Hoành Dật hiểu rõ cảm giác của cô, anh cầm tay cô, “Thanh Lan, ít nhất chúng ta còn biết cô ấy còn sống, đây không phải là một tin tức tốt sao?” Thẩm Thanh Lan cười khổ, “Phó Hoành Dật, anh nói thử xem, rốt cuộc Ân Hi đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi tỉnh lại người đầu tiên cậu ấy liên lạc không phải là chúng ta?” Vấn đề này Phó Hoành Dật cũng không biết trả lời thế nào, “Có thể qua mấy ngày nữa cô ấy sẽ liên lạc với em.” Anh chỉ có thể an ủi Thẩm Thanh Lan như thế. “Có lẽ là vậy.” Cảm xúc của Thẩm Thanh Lan không tốt lắm, trước mắt việc cô có thể làm chính là chờ đợi, chờ Kim Ấn Hi chủ động liên lạc với cô. “Đúng rồi, em có chuyện muốn bàn với anh, em nghĩ em sẽ ở nhà với ông nội, cuối tuần sẽ dẫn An An đến quân khu thăm anh, anh cảm thấy thế nào?” Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, anh hiểu cô đang giúp anh báo hiếu, “Được, mọi chuyện đều nghe theo em, Thanh Lan, cảm ơn em. Thanh Lan, có phải làm vợ anh vất vả lắm đúng không?” Anh thường xuyên không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều do một mình Thẩm Thanh Lan lo liệu, người không biết còn tưởng là làm quân tẩu(
) thì thích lắm, nhưng thật ra chỉ có tự mình biết, quân tẩu vất vả nhường nào. () Quân tẩu: ý chỉ người làm vợ của quân nhân.
Phụ nữ bình thường, khi ngã bệnh còn có chồng ở bên cạnh chăm sóc, còn làm vợ quân nhân thì chỉ có thể tự mình vượt qua, bởi vì chồng ở trong quân đội không thể tự ý trở về. Phụ nữ bình thường, vào những lúc gặp được chuyện, còn có chồng ra mặt giúp đỡ lo liệu, còn quân tẩu vẫn phải dựa vào mình, thậm chí ngay cả một người để bàn bạc cũng không có, vẫn là vì chồng đang ở trong bộ đội. “Vâng, rất cực khổ.” Thẩm Thanh Lan nói, “Cho nên anh phải tốt với em một chút.” Phó Hoành Dật nghiêm túc gật đầu, “Nếu anh không tốt với em, thì em muốn xử lý anh thế nào cũng được, muốn đánh muốn làm gì đều tùy em.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, nhịn không được liền bật cười thành tiếng, “Đùa với anh thôi, nghiêm túc như vậy làm gì chứ. Phó Hoành Dật, em không hề cảm thấy vất vả, em thấy rất may mắn vì em trở thành vợ của anh chứ không phải người khác.” Vẻ mặt cô dịu dàng, trong vắt như nước từ trên núi chảy xuống.
Phó Hoành Dật không nói gì, chỉ ôm chặt cô, giống như đang ôm châu báu hiếm thấy. Tối nay, cả nhà ngủ tại phòng tân hôn. Hôm sau, Thẩm Thanh Lan thức dậy thì đi chạy bộ một vòng trở về. Phó Hoành Dật đang làm đồ ăn sáng trong phòng bếp, những lúc anh ở nhà, đa phần đều đích thân xuống bếp, bởi vì cô nấu ăn không ngon.
An An đang ngồi trong xe tập đi quan sát ba làm đồ ăn sáng, đôi mắt chăm chú nhìn vào bát cháo gạo trên tay Phó Hoành Dật, dường như nước bọt đều sắp chảy xuống. Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, liền kêu một tiếng mẹ, rồi quay đầu tiếp tục nhìn Phó Hoành Dật, rõ ràng tâm tư không đặt trên người Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan lại gần nhéo gương mặt cậu nhóc, “Phó Thần Hiên, con đúng là một thằng bé ăn hàng mà, giống y như đúc mẹ nuôi của con.” An An để mặc Thẩm Thanh Lan nheo, cũng không phản kháng, đây là do mẹ nhéo, nếu đổi lại là người khác thì bé đã không chịu rồi.
Thẩm Thanh Lan cũng không đùa với con trai nữa, trở về phòng tắm rồi thay bộ quần áo khác. Lúc đi ra, Phó Hoành Dật đang đút An An ăn. An An cầm một quả trứng gà đã lột vỏ, thỉnh thoảng cắn một cái, “Mẹ, ăn cơm.” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “An An ngoan quá, cơm nước xong xuôi chúng ta về nhà thăm ông nội nhé.”
“Ông cố nội.” An An phụ họa nói, cậu nhóc rất thân thiết với hai ông, cũng rất thích ở cùng hai người họ. Hôm nay Phó Hoành Dật phải quay về quân khu, anh đưa Thẩm Thanh Lan và con trai về Đại Viện trước, sau đó mới đi. Sau bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi của An An, Thẩm Thanh Lan rất nhàn rỗi, ở nhà chăm sóc An An, vừa chờ tin tức của Kim Ân Hi. Nhưng ngoại trừ tin tức lần trước thì dường như Kim Ân Hi đã như bốc hơi khỏi thế gian, không có bất kỳ tin tức nào. Ngay lúc Thẩm Thanh Lan đang định nghĩ cách khác tìm Kim Ân Hi, thì cô nhận được một cuộc điện thoại từ nước Ý.
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀIMỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM