Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn quân Lan.
“Chuyện là như thế đó.” Phương Đồng cúi đầu trước mặt Thẩm Quân Dục như đứa bé làm sai chuyện. Thẩm Quân Dục cười nhẹ, là nụ cười điềm đạm theo thói quen của anh. Nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng như đứa nhỏ làm sai của Phương Đồng thì anh lại2bật cười, “Được rồi, không phải chỉ là một khách hàng thôi sao? Cố gắng kéo lại là được.”
“Tổng giám đốc, anh mắng em đi, lần đầu làm mà đã không làm tốt.” “Em muốn anh mắng em thế sao?” Lần đầu Thẩm Quân Dục thấy có người đòi mắng. “Nếu anh không mắng thì em sẽ thấy áy náy6trong lòng.” Phương Đông biết trong công ty này, cô chẳng có ưu thế gì cả. Rất nhiều người thích hợp với vị trí này hơn cô. Cô có thể lên ngôi vị trí giám đốc này, trừ biểu hiện không tệ ở nước ngoài ra thì còn có thân phận là bạn thân của Thẩm Thanh Lan. Trong công3ty có rất nhiều người chờ trò cười của cô. Nếu cô làm tốt thì không sao. Gây ra hậu quả như bây giờ thì chính là vả mặt bôm bốp rồi. “Chuyện này cứ thế đi, anh đồng ý với kết quả xử lý của em. Còn vị khách kia, chẳng phải em cũng định tự mình đi thương9lượng còn gì? Có gì để mắng chứ.” Thẩm Quân Dục dịu dàng nói, giọng điệu như người anh trai. Phương Đồng ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh biết?” Cô nhớ mình không nói với anh rằng sẽ tự đi thương lượng với khách hàng mà. Thẩm Quân Dục cười, “Trước khi đưa ra quyết định thì anh đã tìm4hiểu kỹ về em rồi mới đưa em lên ngồi ở vị trí quan trọng này. Đã hiểu rồi thì sao không đoán được tác phong làm việc của em chứ?” Phương Đông ngẩng người nhìn Thẩm Quân Dục, “Tốc giám đốc?” “Được rồi, em cứ làm theo ý mình đi. Anh tin em có thể làm tốt, còn những thứ em lo lắng thì khỏi cần nghĩ nhiều, cổ đông sẽ không nghi ngờ năng lực của anh vì việc nhỏ này.” “Cảm ơn sự tin tưởng của Tổng giám đốc, em nhất định sẽ mang khách hàng về” Phương Đồng nghiêm túc nói. Thẩm Quân Dục cười hòa nhã, bảo Phương Đồng ngồi xuống, “Đã quen với công việc chưa?” Anh thu lại khí thế, trông như người anh hàng xóm vậy. “Cũng ổn ạ, nhịp điệu của nơi này nhanh hơn không ít công ty.” Phương Đồng thật thà nói.
“Hừm, nhịp điệu công việc trong nước nhanh hơn nước ngoài thật, em phải điều chỉnh trạng thái làm việc của mình, nếu có chuyện gì cứ nói với anh.” Thẩm Quân Dục nói. “Cảm ơn Tổng giám đốc, bây giờ em vẫn có thể thích ứng được” Phương Đồng không quen với Thẩm Quân Dục như thế này, “Tổng giám đốc, nếu không có gì thì em quay lại làm việc trước.” “Được, đi đi.” Thẩm Quân Dục gật đầu. Phương Đồng đang định đứng dậy thì lại nghe anh nói, “Đợi đã, lần này em đi thương lượng thì gọi Thẩm Quân Trạch đi cùng, để nó học một chút. Lúc trước nó từng làm cấp dưới của em, hẳn là hai người đã quen thuộc.”
“Được.”
“Đừng đặc biệt săn sóc nó, trước kia em đối xử với nó thế nào thì cứ như thế. Trong công ty, nó chỉ là Thẩm Quân Trạch thôi.”
“Em hiểu.” Phương Đồng gật đầu, cô biết Thẩm Thanh Lan có ý bồi dưỡng Thẩm Quân Trạch, cũng có chút hiệu quả, bây giờ để cô mài giũa cho Thẩm Quân Trạch, có lẽ là chưa đạt được hiệu quả như mong muốn.
Bây giờ Thẩm Quân Trạch được điều đi làm từng chức vụ một ở khắp nơi trong công ty, lúc trước ở phòng nhân sự, bây giờ bị điều tới phòng tiêu thụ. Không biết hai quản lý chi nhánh nghe được tin Thẩm Quân Trạch là em của Thẩm Quân Dục ở đâu mà không xem cậu ta là nhân viên bình thường, đặc biệt săn sóc cậu ta, khiến Thẩm Quấn Trạch tiến bộ rất chậm.
Đến phòng làm việc, Phương Đồng gọi Thẩm Quân Trạch vào rồi đưa xấp tài liệu cho cậu ta, “Học thuộc những tài liệu này trước hai giờ, sau đó ra ngoài gặp khách hàng với tôi.”
Thẩm Quân Trạch cầm tài liệu lật qua lật lại, hoàn toàn không phản đối, “Được.”
Lúc quản lý Phùng và quản lý Đơn đi tới phòng tổng giám đốc thì lo lắng vô cùng, cho rằng Phương Đồng thật sự đi mách chuyện lúc nãy. Từ lúc Phương Đồng về, bọn họ vẫn chờ cấp trên gọi vào nói chuyện. Ai ngờ sau khi về văn phòng, Phương Đồng lại không ra ngoài nữa. Quản lý bộ phận nhân sự cũng không tìm đến nói chuyện.
“Cô nói có phải Phương Đông hoàn toàn không nói chuyện này cho Tổng giám đốc không?” Quản lý Phùng ghé sát, nhỏ giọng hỏi quản lý Đơn.
Quản lý Đơn không chắc lắm, nghe thể thì lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không rõ, đợi lát nữa xem, có lẽ ngày mai sẽ biết kết quả.”
“Thời gian chờ đợi quả thật là giày vò người ta, chẳng bằng đâm ngay chúng ta một dao đi.” Quản lý Phùng cau chặt mày. “Thôi được rồi, đừng nói nữa, mau làm việc đi. Nếu như lại làm hỏng việc nữa thì chúng ta sẽ phải cuốn gói đi thật đó.” Quản lý Đơn nói. Quản lý Phùng lập tức ngậm miệng. Cô ta vẫn muốn ở lại tập đoàn
quân Lan, dù sao cô ta cũng cần công việc này để nuôi gia đình, đảm bảo cuộc sống đầy đủ cho cả nhà. Chân Chân vốn định tìm Phương Đồng ăn trưa, kết quả cô lại vội gọi cho khách hàng hẹn giờ gặp, còn phải tìm hiểu thông tin khách hàng, chỉ hận không thể bám lấy bàn làm việc, thời gian đâu mà ăn cơm chứ.
“Vậy tôi mang đồ lên cho cô.” Chân Chân nói.
“Tốt quá, cảm ơn Chân Chân, đúng rồi, làm phiền cô lấy thêm phần nữa cho tôi, tôi còn có trợ lý tăng ca cùng nữa.”
“Được, không thành vấn đề.”
Thẩm Quân Trạch vùi đầu xem tài liệu, nghe Phương Đồng nói thế thì ngẩng đầu, “Chị Đồng, tôi không ăn trưa cũng không sao.” “Sao không ăn chứ? Người là sắt, cơm là thép. Chiều nay chúng ta có một trận đánh ác liệt, không ăn no thì không có sức đâu.” Phương Đồng không ngẩng đầu nói. “Chị Đồng, khách hàng chiều nay khó giải quyết lắm sao?” Thẩm Quân Trạch hỏi.
“Ừ, cực khó.” Nếu như không có chuyện vừa xảy ra thì hợp đồng này dĩ nhiên không phiền toái như thế. Nhưng quản lý Phùng và quản lý Đơn đã đắc tội người ta, muốn hợp tác lần nữa là rất khó. Cô phải năn nỉ đủ đường, người ta mới đồng ý gặp một buổi chiều.
Lúc Chân Chân đem cơm đến phòng thì không còn ai, mọi người đã đi ăn cơm hết, chỉ còn mỗi Phương Đông và Thẩm Quân Trạch đang chuẩn bị cho công việc chiều nay. “Phương Đông, cơm tới rồi, mau ăn cơm đi, việc làm mãi cũng không hết đâu.” Chân Chân gọi Phương Đông dùng cơm, “A, anh chàng đẹp trai, cậu cũng tới ăn chung đi.” Thẩm Quân Trạch ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, cười nói với cô, “Cảm ơn.” Chân Chân bị nụ cười của Thẩm Quân Trạch hớp hồn, xua tay, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Giọng điệu trở nên dịu dàng.
“Này, Phương Đông, ăn cơm đi, tôi về trước nhé.” Chân Chân nhìn Thẩm Quân Trạch một lát rồi nói. “Đợi chút, Chân Chân, cơm trưa hết bao nhiêu thế, tôi gửi lại cô.” Phương Đồng đang định lấy ví tiền thì bị Chân Chân cản, “Không đáng mấy đồng, lần sau mời tôi ăn là được.” Phương Đông thấy Chân Chân đi thì cũng không ép nữa, ngồi xuống ăn vội mấy miếng. “Quân Trạch, chúng ta phải đi rồi, thà đợi khách hàng còn hơn để họ đợi mình.” Phương Đông nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều, cô hẹn đối phương ba giờ rưỡi.
Thẩm Quân Trạch gật gù, thu dọn tài liệu đi theo Phương Đông. Người lái xe là Thẩm Quân Trạch. Trên đường đi, Phương Đồng vẫn còn đọc tài liệu. “Chị Đồng, khách hàng này vốn khó giải quyết, bây giờ quản lý Phùng và quản lý Đơn lại làm mất lòng họ, lần này chúng ta có thể nói chuyện thuận lợi không?” Thẩm Quân Trạch hơi lo lắng. “Cho dù là thế nào thì cũng không thể từ bỏ, mặc dù khách hàng này vẫn có thể thay được, nhưng muốn tìm người hợp tác có thực lực tương đương trong thời gian ngắn thì rất khó.” Phương Đồng thản nhiên nói.
Bọn họ tới sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Phương Đông và Thẩm Quân Trạch vừa chờ vừa bàn xem lát nữa nên làm thế nào.
“Chị Đồng, đã quá giờ hẹn nửa tiếng mà bên kia không tới, có phải định hủy hẹn không?” Thẩm Quân Trạch nhìn đồng hồ nói. “Không đâu, hẳn là muốn cho chúng ta nếm thử mùi vị chờ đợi. Không sao, tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một chút.” Phương Đồng bình thản nói.
Đến bốn giờ bốn mươi thì bên kia mới đến. Người đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, ưỡn bụng bia gọi to:
“Giám đốc Phương, ngại quá, bị kẹt xe.” Ông ta mở mồm xin lỗi trước. Phương Đông cười khẽ, “Giao thông ở thủ đô vốn thế, rất bực mình nhưng có thể hiểu được.”
“Xin lỗi, bắt người đẹp như giám đốc Phương đợi tôi lâu thế này, cô nói trước thì tôi đã đi sớm hơn rồi, mặc dù bị kẹt thì cũng không muốn như này.” Mặc dù mồm nói áy náy nhưng Phương Đồng biết ông ta vẫn để bụng chuyện lúc trước.
Phương Đông tỏ ra bình tĩnh, “Quản lý Hướng khách sáo rồi, chỉ đợi mấy phút thôi, không có gì cả, chúng ta hợp tác lâu vậy rồi, đợi vài phút chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
“Ha ha, giám đốc Phương không chỉ đẹp mà còn khéo ăn khéo nói nữa. Ngồi đi, mau ngồi đi.” Phương Đông thấy đối phương chịu ngồi xuống nói chuyện thì thở phào trong lòng.