*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đoạn Lăng cười nói, “Đúng thế, nhưng lần này mới tính là quen biết. Cô Thẩm, cô nói đúng không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn bàn tay lớn trước mắt, ánh mắt lóe lên, đưa tay ra cầm, vừa chạm nhẹ đã buông ra, “Trông Tổng giám đốc Đoạn còn trẻ như không ngờ anh đã kết hôn rồi.” Đoạn Lăng nhìn nhẫn cưới trên tay, cười nói, “Chẳng phải cô Thẩm còn trẻ hơn tôi sao, nghe nói cô đã làm mẹ rồi.” “Cũng phải, gặp đúng người thì kết hôn sớm chút cũng không sao. Sao hôm nay vợ anh không đến cùng vậy?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi. Thẩm Quân Dục nhìn em gái mình. Bình thường Thẩm Thanh Lan không thích lo chuyện bao đồng, nhất là người lạ vừa gặp lần đầu, hôm nay cô em này rất lạ. Đoạn Lăng không để2ý đáp, “Cô ấy không về nước cùng tôi.” “Chị nhà hẳn là người giỏi lắm mới khiến người như anh Đoạn đây chịu bước vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy.” Thẩm Thanh Lan cười thân thiết, rất dễ gần, khiến người ta không phòng bị nổi.
Đoạn Lăng cười dịu dàng như gió xuân, “Cô ấy là người phụ nữ tốt, cô Thẩm có vẻ khá tò mò về vợ tôi nhỉ?” “Nhiều chuyện là tính của phụ nữ mà, hy vọng anh Đoạn đừng để bụng.” Đoạn Lăng lắc đầu, Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, “Anh, hình như em thấy Phương Đông, em đi sang chào hỏi với cô ấy một tiếng đã nhé.” Thẩm Quân Dục gật đầu, “Đi đi, lát nữa anh tìm em sau.” Thẩm Thanh Lan gật đầu chào Đoạn Lăng rồi đi tìm Phương Đông.
“Thanh Lan, cậu cũng6đến sao?” Phương Đông vui vẻ khi gặp Thẩm Thanh Lan. Hôm nay cô tham gia bữa tiệc này với tư cách là vợ Lý Bác Minh. Cô ít khi tham gia tiệc rượu như vậy, đang buồn chán ngồi một chỗ thì thấy Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cười, cầm tay kéo Phương Đồng ra một góc, “Hôm nay tớ đi với anh trai, chị dâu đi công tác.” Phương Đồng gặp Thẩm Thanh Lan thì lập tức thả lỏng, xoa mặt nói, “Hôm nay tớ cười tới mức cứng đờ cả mặt rồi.” “Gần đây không thấy cậu gọi cho tớ, bận lắm sao?” Từ khi Phương Đồng về nước, trừ bữa cơm chung lúc đầu thì cô ấy luôn rất bận rộn.
Phương Đồng thở dài, “Đúng vậy, gần đây có nhiều chuyện quá. Hôm nay tớ cũng không định đến, Bác Minh nói mãi3tới mới đến đấy.”
“Sao vậy?”
Phương Đông kể sơ qua chuyện trong công ty, “Gần đây tớ bận chuyện đó. Xưởng thay thế khó tìm quá, nếu có thì lại không chất lượng, hoặc không cung ứng được số lượng. Tớ tìm mấy ngày tới mức chân rã rời rồi mà vẫn chưa tìm được xưởng hợp ý.” “Nếu không được thì nói với anh tớ.” “Thôi, nếu chuyện này không làm được thì tớ khỏi đi làm luôn. Thanh Lan, yên tâm đi, tớ chỉ nói thế thôi, tớ vẫn giải quyết được. Mấy ngày nữa cậu sẽ được nghe tin tốt từ tới” “Đã tìm được mục tiêu rồi sao?”. “Vẫn chưa, nhưng tớ đã hỏi thăm rồi, không có người tiếp xúc với bên kia, toàn do họ tự biên tự diễn thôi, mục đích là để tăng giá. Nếu bên tớ vẫn không có9động tĩnh gì thì ngược lại người lo là họ đấy.” Chỉ cần đối phương lo lắng thì quyền chủ động lại thuộc về cô, bây giờ chỉ số ai kiên trì hơn ai thôi.
Thẩm Thanh Lan thấy cô chắc chắn thì cũng yên lòng. “Thanh Lan, lúc nãy thấy cậu cứ nhìn người đàn ông kia mãi, ai thế?” Phương Đồng nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thanh Lan, là một người đàn ông mặc vest. Từ hướng của cô chỉ thấy nửa khuôn mặt, nhưng chỉ thế thôi cũng đã rất đẹp.
Thẩm Thanh Lan dời tầm mắt, “Một người mới quen hôm nay.”
Phương Đồng nhìn người đàn ông kia rồi nhìn Thẩm Thanh Lan, nghiêm túc nói, “Thanh Lan, tớ biết người kia đẹp trai, nhưng không đẹp bằng ngài Phó, vóc dáng không đẹp bằng, cậu đừng làm chuyện có lỗi với ngài Phó4đó.” Ánh mắt cô đầy vẻ trêu chọc.
Thẩm Thanh Lan trợn mắt, “Cậu nghĩ nhiều rồi.” Cô chỉ cảm thấy hình như đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi, không phải là lần ở công viên mà là chỗ khác. Người đàn ông đó khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhưng cô dám chắc cô chưa gặp anh ta lần nào. “Có lẽ do anh ta giống người quen nào của cậu nên cậu mới thấy quen thôi.” Phương Đồng nghe Thẩm Thanh Lan nói thế thì bảo. Một lời thức tỉnh người trong mộng. Thẩm Thanh Lan cuối cùng đã hiểu tại sao cô lại thấy Đoạn Lăng quen quen rồi.
Đang nghĩ đến đây thì di động vang lên, Thẩm Thanh Lan nhìn điện thoại, là Phó Hoành Dật gọi, “Tớ đi nghe máy đã.” Nơi này quá ồn, Thẩm Thanh Lan ra ngoài vườn hoa nghe máy.
“Thanh Lan.” Giọng nói quen thuộc của Phó Hoành Dật vang lên. Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lập tức trở nên dịu dàng.
“Vâng, em đấy.”
“An An ngủ chưa?”
“Em không có nhà, đang tham gia tiệc rượu với anh trai em.”
“Uống nhiều không?” Thẩm Thanh Lan cười, “Một ly champagne.” “Bao giờ sẽ xong?” “Không biết nữa, chắc lát nữa thôi, đợi lát về em gọi cho anh” Thẩm Thanh Lan nói.
“Ừm, em uống rồi thì đừng lái xe, đợi lát nữa gọi người đưa về.” “Em biết mà.” Thẩm Thanh Lan cười nói. “Thanh Lan, tuần sau anh phải tham gia huấn luyện kín của quân đội, chắc là trong vòng ba tháng không thể về nhà.”
Thẩm Thanh Lan hơi dừng lại, một lúc sau mới chậm chạp nói, “Chỉ là huấn luyện thôi sao?”
Phó Hoành Dật biết cô lo cái gì, “Ừ, chỉ là huấn luyện thôi.”
“Được, em đợi anh về.” Thẩm Thanh Lan chỉ cần biết Phó Hành Dật không có bất cứ nguy hiểm gì thì sẽ không hỏi chuyện công việc của anh. Nói với Phó Hành Dật mấy câu rồi cúp máy, Thẩm Thanh Lan xoay người đi vào thì thấy Đoạn Lăng đứng gần đó. Anh ta đang nhìn cô. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Tổng giám đốc Đoạn tìm tôi à?” Đoạn Lăng cười, “Tôi tưởng cô Thẩm muốn nói chuyện riêng với tôi, không lẽ tôi nghĩ sai rồi?” Lúc nãy anh ta đã chú ý Thẩm Thanh Lan luôn nhìn mình.
Thẩm Thanh Lan liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay anh ta, cười, “Tôi nghĩ anh Đoạn hiểu nhầm rồi, tôi không có ý tìm anh.” Nếu đã hiểu thì Thẩm Thanh Lan cũng không tò mò nữa, có một số việc qua rồi thì không cần phải nhắc lại.
“Được, vậy xem như tôi hiểu nhầm, xin lỗi cô Thẩm” Thái độ của Đoạn Lăng rất thành khẩn. Thẩm Thanh Lan gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Đoạn Lăng nghiêng người, làm động tác mới. Thẩm Thanh Lan lướt qua anh ta để đi vào. Đoạn Lăng cau mày, không lẽ anh ta hiểu nhầm thật à?
Trở lại phòng, Thẩm Thanh Lan tìm thấy Thẩm Quân Dục, “Anh, muộn rồi, em phải về, nếu không An An sẽ quấy.”
Thẩm Quân Dục đưa tay nhìn đồng hồ, “Anh đi với em, đợi một chút, anh đi chào chủ tiệc đã.”
Đã qua thời gian quyên tiền, phần còn lại chỉ là ăn uống, rời đi sớm hay muộn không quan trọng. Lúc trở về, Thẩm Thanh Lan hỏi, “Anh với Đoạn Lăng thân thiết lắm sao?” “Không, mới quen thôi. Trước kia, khi đi ăn với bạn làm ăn thì có gặp anh ta. Anh còn chưa hỏi em đó, hôm nay sao em hỏi nhiều câu thế? Em tò mò về anh ta sao?”
“Anh cũng nói là tò mò còn gì?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên đáp.
“Không đúng, điều này không bình thường. Lan Lan, chuyện này không giống tính cách của em chút nào.” Thẩm Thanh Lan liếc nhìn anh, “Em như thế nào? Chẳng lẽ em không thể tò mò à?”
Thẩm Quân Dục dùng ánh mắt “em tự hiểu” nhìn cô, “Lan Lan, nếu em muốn biết gì thì có thể hỏi anh, anh không biết thì sẽ hỏi giúp em.”
Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, “Bây giờ em hết tò mò rồi.” Nói xong, cô nhắm
mắt lại nghỉ ngơi, cũng không muốn nói chuyện với Thẩm Quân Dục nữa. Anh đưa tay sờ mũi, gì thế này, anh chỉ muốn biết Thẩm Thanh Lan tò mò cái gì thôi mà.
***
“A Lăng, buổi tiệc hôm nay thế nào?” Cao Văn Lệ tiễn khách xong thì hỏi.
“Không tệ, dì, dì quen biết nhiều người quá.” Cao Văn Lệ cười dịu dàng, “Bọn họ không đến vì dì mà vì dượng cháu đó. Dì thấy hôm nay cháu uống cũng không ít, ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Đoạn Lăng không từ chối, “Vâng, cảm ơn dì.” Đoạn Lăng là cháu ngoại của Cao Văn Lệ, người ngoài hoàn toàn không biết điều này. Mẹ Đoạn Lăng lúc bé thất lạc cho nên người trong nhà tưởng bà đã chết, mới tìm lại được vào mấy năm trước.
“A Lăng, chuyện lần trước dì nói, cháu thấy thế nào? Dì vẫn giữ chức vị đó cho cháu đó.” Cao Văn Lệ nghiêm mặt nói. “Dì, chuyện đó thôi đi ạ, bây giờ cháu có công ty riêng, mặc dù không tính là lớn, nhưng đó cũng là tâm huyết của cháu, cháu không muốn từ bỏ.” “Chuyện này cũng không sao cả, cháu cứ tiếp tục kinh doanh công ty riêng, công ty nhà có một phần của mẹ cháu, cháu thừa kế cũng hợp lý mà.” Cao Văn Lệ rất vui vì có thể tìm lại được chị gái mình. Người chị này là người thân duy nhất trên đời của bà, cho nên bà cũng rất yêu thương đứa con duy nhất của chị là Đoạn Lăng.
“Dì, không cần đâu ạ. Công ty này do di quản lý, cháu không quen với việc trong công ty, vào lại gây phiền cho dì, hơn nữa mấy ngày nữa cháu phải đi rồi.”
“Đi? Cháu không tính ở lại thủ đô sao?” Cao Văn Lệ hơi bất ngờ.
“Không được ạ, mấy năm nay cháu chưa về thăm ba mẹ, cháu tỉnh về thăm họ trước, ở với họ một thời gian, lần này đến thủ đô là để thăm dì, thấy dì vẫn khỏe thì cháu yên tâm rồi.”
Cao Văn Lệ thấy Đoạn Lăng không có ý ở lại thì tiếc nuối, “Vậy tiếc quá, nếu cháu đổi ý thì có thể về tìm di bất cứ lúc nào.” “Cảm ơn di.” Cao Văn Lệ vỗ vai anh ta, “Được rồi, hôm nay cháu mệt rồi, đi nghỉ đi.”
Đoạn Lăng gật đầu, “Dì đi nghỉ trước đi, cháu đi dạo một vòng đây.”
Hôm sau, Đoạn Lăng hẹn Thối Trạch Vũ ra ngoài chơi bóng. “Cậu về khi nào thế?” Thôi Trạch Vũ lau mồ hôi hỏi. “Thứ hai.”
“Về thăm ba mẹ cậu rồi về nước D sao?” “Chắc vậy, dù sao căn cơ sự nghiệp của tớ cũng ở nước ngoài mà.” “Một mình cậu ở nước ngoài làm gì? Không bằng về nước phát triển. Bây giờ tình hình phát triển kinh tế trong nước rất tốt, cơ hội rất nhiều.” Thối Trạch Vũ không thích suy nghĩ của bạn mình.
Đoạn Lăng cười, ngồi cạnh Thôi Trạch Vũ, “Trong nước không có ai khiến tớ mong chờ, ở lại làm gì chứ?” “Nói như ở nước ngoài có người mong đợi ấy” Thôi Trạch Vũ nhỏ giọng nói, cúi đầu thì thấy nhẫn trên tay Đoạn Lăng, “Cậu tính mang cái này đến khi nào? Người khác nhìn cứ tưởng cậu đã kết hôn đó, làm gì có cô gái tốt nào sẽ để ý cậu chứ?”
“Tớ đã kết hôn thật mà.” Đoạn Lăng cười. “Nhưng mà cô ấy... Quên đi, cậu tự hiểu trong lòng, tớ không thèm nói. Đúng rồi, chiều nay tớ có việc, cậu đi cùng tớ đi.”
“Cậu muốn lười thì nói thẳng đi.” Đoạn Lăng vạch trần lý do của anh ta. Thôi Trạch Vũ ngại ngùng, “Gì chứ, tên nhóc kia nghịch thật, làm tớ đau đầu muốn chết, chẳng lúc nào yên tĩnh hết, không biết sức đâu ra mà làm tớ mệt quá.”
Nói tới con trai mình, Thối Trạch Vũ cảm thấy mệt mỏi.
“Bây giờ đã biết sự cực khổ của vợ cậu chưa? Đợi cô ấy về thì đối xử tốt vào. Cậu mới chăm nó mấy ngày đã mệt, vợ cậu chăm nó từ khi nó sinh ra mà có kêu than tiếng nào đâu.” “Hôm nay tớ gọi cho cô ấy rồi, sau này tớ sẽ yêu vợ nhiều hơn. Cô ấy vĩ đại quá chừng. Tên nhóc kia phá phách vậy mà cô ấy vẫn lo liệu mọi thứ rất ổn thỏa, quả thật là thần kỳ.” Tên nhóc nhà Thối Trạch Vũ là một ma vương nghịch ngợm, khiến người ta đau đầu không thôi.
“Mặc kệ, hôm nay cậu phải giúp tớ chăm nó nửa ngày, đợi lát nó tan học, cậu đi đón nó giùm tớ, tôi tớ về” Thối Trạch Vũ nhìn Đoạn Lăng với ánh mắt đáng thương.
Đoạn Lăng bật cười lắc đầu, không từ chối. Tính cách của bạn anh như một đứa trẻ, dù đã ba mươi nhưng lại chẳng trưởng thành tí nào. Từ tính cách không đáng tin của ông bố, tính cậu nhóc kia có tính cách như thể cũng không thoát khỏi liên quan đến ông bạn thân này của anh.
Thôi Trạch Vũ luôn miệng cảm ơn vui vẻ rời đi. Chỉ cần không ở chung với tên nhóc thối nhà mình thì máu của anh ta sẽ lại đầy. Năm nay Thổi Bách Thừa bảy tuổi. Vì để cậu bé bớt nghịch ngợm, mẹ bé đã đăng ký lớp học piano cho bé, hy vọng có thể thay đổi tính nết của bé, lớp piano học một tuần ba buổi.
Đoạn Lăng tới cửa lớp, đợi Thổi Bách Thừa tan học. “Chú, là chú sao?” Hạo Hạo vừa ra khỏi lớp đã thấy Đoạn Lăng đứng ở cửa, nên lập tức nhận ra anh.
Đoạn Lăng đang nghĩ ngợi thì nghe thấy người gọi mình, cúi đầu thì thấy Hạo Hạo, ngạc nhiên, “Cháu học ở đây à?”
“Dạ, cháu học piano, chú, con trai chú cũng học đây sao?” Đoạn Lăng cười gật đầu, “Ừ, thằng bé học lớp sơ cấp.” “Vậy chú đi nhầm rồi, đây là lớp trung cấp, lớp sơ cấp ở bên cạnh.” Hạo Hạo chỉ tay về lớp bên cạnh. Đoạn Lăng nhìn Hạo Hạo với vẻ ngạc nhiên, “Cháu còn nhỏ vậy mà đã học trung cấp rồi sao?”
Hạo Hạo hơi ngại ngùng, “Dạ.”
“Cháu giỏi thật đó” Đoạn Lăng khen ngợi, khiến Hạo Hạo càng ngại ngùng hơn, gương mặt đỏ ửng. Đoạn Lăng buồn cười hỏi, “Người lớn nhà cháu đâu rồi?”
Hạo Hạo chỉ ra sau lưng Đoạn Lăng, cười nói, “Kia ạ.”
Đoạn Lăng xoay người lại, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía mình.
“Cô Thẩm, không ngờ lại gặp cô ở đây, chúng ta thật có duyên.” Đoạn Lăng cười. “Ồ, chủ quen dì cháu ạ?” Hạo Hạo ngạc nhiên khi biết hai người quen nhau. “Thì ra cô Thẩm là dì của cháu sao?” Đoạn Lăng hỏi lại, sau đó mới thấy có gì đó không ổn. Trên Thẩm Thanh Lan chỉ có một anh trai, không có chị gái mà.
Thẩm Thanh Lan thấy Hạo Hạo và Đoạn Lăng đứng cùng nhau thì ánh mắt hiện vẻ âm u, “Tổng giám đốc Đoạn” Cô cầm tay Hạo Hạo, dịu dàng hỏi, “Đi được chưa?”
Hạo Hạo gật đầu, vẫy tay với Đoạn Lăng” Chú, cháu đi đây, tạm biệt chú.” Đoạn Lăng cũng cười, vẫy tay với Hạo Hạo, “Được, tạm biệt.” Thấy Thẩm Thanh Lan từ đầu đến cuối không thèm để ý mình, anh ta cười cười, đúng là người phụ nữ kỳ lạ.