*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôi Trạch Vũ cười ha ha, ngạc nhiên nhìn sang bạn thân mình, không ngờ rằng anh ta và Bùi Nhất Ninh lại quen biết nhau. Ngày xưa ba của Thổi Trạch Vũ tình cờ chuyển về làm việc ở quê của ba Đoạn Lăng, anh cũng học ở đó, cùng Đoạn Lăng có thể nói là mới quen đã thân, quan hệ vô cùng tốt.
Có điều sau đó Đoạn Lăng thi vào đại học Z, còn anh vì ba mẹ chuyển công tác nên về Thủ đô, cho nên hai người không học cùng trường đại học. “Tôi cũng không ngờ bọn họ biết nhau. Cô Bùi, xin tự giới thiệu, tôi là Thôi Trạch Vũ, là Tổng giám đốc của công ty Khoa học kỹ thuật Hằng Thông, cũng2là bạn thân của Đoạn Lăng.”
Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Bùi Nhất Ninh, chào anh.”
Bị lạnh nhạt, Thôi Trạch Vũ ngượng ngùng rút tay về, liếc nhìn Đoạn Lăng, trực giác cho anh biết chắc chắn giữa hai người này từng có chuyện gì đó. Bầu không khí trên bàn rượu khá tốt, Thôi Trạch Vũ là một người khéo ăn nói, còn Đoạn Lăng tuy không nhiều lời nhưng nói câu nào cũng đúng trọng điểm, hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy bị lạnh nhạt. Ngược lại, cả tối Bùi Nhất Ninh đều không nói câu nào, Tổng giám đốc Trâu nhìn cô ra hiệu vài lần nhưng cô làm như không nhìn thấy. Tổng giám đốc Trâu tức giận nhưng không làm gì được, cô nhìn cô6đi, nếu từng học cùng đại học thì rõ ràng là cơ hội tốt nhất để làm thân.
Sự nghiệp của Đoạn Lăng không phải ở trong nước, cho nên mục tiêu của Tổng giám đốc Trầu không phải là anh ta mà là Thôi Trạch Vũ. Có điều, ông cũng không quen biết Thôi Trạch Vũ lắm, nếu có Đoạn Lăng làm cầu nối thì không phải quan hệ giữa họ sẽ thân hơn sao?
Gần đây, công ty Khoa học kỹ thuật Hằng Thông đang tiến hành một hạng mục do nhà nước hỗ trợ, phía trên rất coi trọng. Vì hạng mục này lớn nên Hằng Thông mới phải tìm bọn họ để hợp tác, mà công ty bọn họ tất nhiên cũng rất muốn được chia miếng mồi ngon3này.
“Cô Bùi, cô và Đoạn Lăng quen nhau khi nào vậy?” Thôi Trạch Vũ nhịn cả buổi, cuối cùng cũng không thắng nổi sự tò mò trong lòng mình, lên tiếng hỏi. Bùi Nhất Ninh thờ ơ đáp, “Lâu lắm rồi, không nhớ nữa.”
Thôi Trạch Vũ nghe vậy, chẳng những không bỏ qua mà càng thấy hứng thú hơn, “Cô Bùi, Đoạn Lăng nhà tôi đẹp trai như vậy, được rất nhiều phụ nữ yêu thích, cô hẳn là không thể nào không nhớ được chứ?”
Bùi Nhất Ninh cảm thấy vô cùng bực bội, khóe mắt nhìn thấy Đoạn Lăng đang dửng dưng ngồi một bên, làm như chuyện này không liên quan đến anh ta, lửa giận trong lòng cô liền bùng lên, khóe môi cong nhẹ, thản nhiên cười,9có điều nụ cười đầy mỉa mai, “Tổng giám đốc Thôi khéo đùa, không phải người phụ nữ nào thấy đàn ông đẹp trai cũng nhào vào đầu. Có một số người bề ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối nát lắm.” Thôi Trạch Vũ nhướng mày, người phụ nữ ngày thật lớn gan, lại dám nói Đoạn Lăng là gối thêu hoa(*). Liếc nhìn Đoạn Lăng, thấy anh ta không phản ứng gì, anh càng cảm thấy hai người này thật là lạ, bưng ly rượu lên, “Ha ha, cổ Bài nói đúng. Tôi rất thích tính cách của cô. Cô Bùi, cụng ly chứ?”
(*) Gối thêu hoa: chỉ có hình thứ bên ngoài.
Bùi Nhất Ninh bưng ly rượu lên, chạm ly một cái, đang định uống thì4một bàn tay dài đẹp vươn đến, cầm lấy ly rượu của cô, “Tửu lượng của Nhất Ninh không tốt, tôi uống thay cô thấy.” Nói xong, anh ta liền uống cạn ly rượu. Ánh mặt Bùi Nhất Ninh sa sầm, rót một ly rượu khác cho mình, “Có một số việc cũng có thể thay đổi, bây giờ tửu lượng của tôi rất tốt.”
Bùi Nhất Ninh uống cạn ly rượu, không chừa một giọt, rồi ngồi xuống, tiếp tục im lặng. “Ôi chao, nào nào nào, đừng chỉ uống rượu không, mọi người dùng bữa đi.” Tổng giám đốc Trâu nhận thấy bầy không khí trong phòng bỗng ngột ngạt nên cố gắng làm dịu. Bùi Nhất Ninh và Đoạn Lăng không động đậy. May mà Thôi Trạch Vũ vẫn phối hợp, coi như giải vây cho tổng giám đốc Trầu. Sau khi bữa tiệc kết thúc, bốn người rời khỏi khách sạn, Đoạn Lăng chủ động nói, “Nhất Ninh, anh đưa em về nhà nhé.” “Không cần, tôi tự lái xe. Hơn nữa anh cũng uống rượu, lái xe không an toàn, tôi thuê tài xế” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng từ chối.
“Trời đã khuya, em là con gái đi về một mình không an toàn.”
“Để anh đưa chưa chắc đã an toàn.”
Đoạn Lăng mím môi, “Nhất Ninh, em nhất định phải chống đối với anh như vậy sao? Chúng ta bình tĩnh hòa nhã nói vài câu cũng không được à?”
Bùi Nhất Ninh dửng dưng nhìn anh ta, ánh mặt không có chút tình cảm nào, “Lần trước tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả. Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, cảm ơn.”
“Nhất Ninh.”
Bùi Nhất Ninh đẩy anh ta ra, đi thẳng về xe mình.
Trên đường về, Thối Trạch Vũ nhìn bạn thân mình, “Cậu và Bùi Nhất Ninh có quan hệ
thế nào vậy?”
Đoạn Lăng nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, “Chỉ là quan hệ đàn anh đàn em cùng trường thôi.” “Không, không giống. Tớ thấy hai người giống người yêu cũ của nhau hơn. A Lăng à, tớ nhớ cậu từng nói với tớ thời học đại học cậu có bạn gái mà. Lúc đó tớ muốn gặp, cậu còn nhất quyết không cho, nói là một thời gian nữa mới cho tớ gặp. Người đó có phải là Bùi Nhất Ninh không?” “Đừng đoán bừa, nếu lời này truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của người ta đâu.” Thôi Trạch Vũ chợt nghiệm mặt, “Đoạn Lăng, cậu nói thật với tớ đi, có phải cô bạn gái lúc đó của cậu là Bùi Nhất Ninh không?”
Đoạn Lăng bị hoảng sợ bởi dáng vẻ nghiêm túc của bạn thân, khó hiểu nhìn anh ta, “Cậu làm sao vậy?” Thôi Trạch Vũ vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, “A Lăng, tớ hy vọng cậu sẽ nói thật với tớ, cậu trả lời đúng thật sự.”
Đoạn Lăng mắt đối mặt với Thôi Trạch Vũ, một lúc lâu sau mới mím môi nói, “Bùi Nhất Ninh đúng là bạn gái cũ của tớ.”
Quả nhiên là vậy. Từ đầu, Thôi Trạch Vũ đã nhận ra giữa Đoạn Lăng và Bùi Nhất Ninh có gì đó bất thường, không ngờ thật sự đúng như dự đoán của mình. Ánh mặt anh ta nhìn Đoạn Lăng liền trở nên phức tạp, “Sao ngày xưa cậu và Bùi Nhất Ninh lại chia tay?”.
“Không hợp thì chia tay thôi.” Nét mặt Đoạn Lăng thản nhiên.
“Câu này dùng để gạt người khác còn được, còn với tớ, cậu nhắc lại thử xem?” Thôi Trạch Vũ cười nhạo. Nếu thật sự không hợp nhau thì đã không yêu nhau tận ba, bốn năm.
Thôi Trạch Vũ vẫn không quên ngày xưa người bạn thân này của mình yêu thương bạn gái đến mức nào, nói chuyện với anh hai ba câu là lại nhắc đến cô ấy, nhưng nhất quyết không cho anh biết trên của cô ấy. “Trạch Vũ, cậu sao thế? Trước đâu cậu chưa từng hỏi tớ mấy chuyện này mà.” Đó là vì tôi chưa biết bạn gái cũ thần bí của cậu lại là Bùi Nhất Ninh. Thôi Trạch Vũ thầm nghĩ.
Thôi Trạch Vũ không trả lời câu hỏi của Đoạn Lăng mà lại nói, “Trước đây vì cô ta nên cậu mới chia tay với Bùi Nhất Ninh phải không? Vì cậu phải kết hôn với cô ta nên mới chia tay Bùi Nhất Ninh sao?” Đoạn Lăng mím môi chặt hơn, sắc mặt tối sầm xuống, có thể thấy rõ suy đoán của Thổi Trạch Vũ là chính xác. Thôi Trạch Vũ thấy vẻ mặt anh liền biết mình đoán đúng, ánh mặt càng phức tạp hơn, “Đoạn Lăng, cậu có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?” Một người phụ nữ vì cậu mà chịu sự chỉ trỏ của người đời, không chồng mà lại có con. Cô ấy yêu cầu như thế, thế nhưng cậu lại bỏ rơi cô ấy để cưới một người phụ nữ khác.
Giờ phút này, lần đầu tiên Thối Trạch Vũ cảm thấy Đoạn Lăng xa lạ đến vậy. Trong ấn tượng của anh, từ xưa đến nay Đoạn Lăng luôn là một người có trách nhiệm, còn người trước mặt... Thôi Trạch Vũ bỗng nhiên không biết phải nói gì.
“Trạch Vũ, có phải cậu biết điều gì không?” Ánh mắt của Thôi Trạch Vũ khiển Đoạn Lăng rất bất an, hình như trong chuyện này có điều gì đó mà mình không được biết.
Trong lòng Thối Trạch Vũ có một suy đoán táo bạo. Nếu như suy đoán này đúng, thì không biết nó có phải là chuyện tốt đối với bạn thân mình không?
“Không có gì.” Thôi Trạch Vũ cảm thấy chuyện này chưa có chứng cứ rõ ràng nên tốt nhất tạm thời không nên nói cho bạn thân biết, nếu lỡ không đúng thì sao, như vậy sẽ rất khó xử.
“Haizz, cậu đừng nhìn tớ như vậy, thật sự không có gì mà. Tớ tò mò cho nên hỏi cậu một chút thôi, cậu cứ coi như tớ nhiều chuyện đi.” Thôi Trạch Vũ không muốn nói ra. Từ khi về nước, Đoạn Lăng không có ý nghe ngóng chuyện của Bùi Nhất Ninh nên tất nhiên không biết mấy lời đồn về cô. Về sau, Đoạn Lăng cứ nghĩ mãi, nếu năm xưa mình không lựa chọn như vậy thì có phải đã không làm tổn thương cô gái vô tội ấy không.