Vào buổi sáng, những tia nắng tràn ngập trong phòng trà, từng đợt hương trà bồng bềnh trong không khí, nhàn nhã và tĩnh lặng.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn những ngón tay thon dài của Bạch Nhàn Dật ở đối diện cầm ấm trà khẽ đưa lên đưa xuống lộ ra vẻ nhã nhặn thường ngày của người làm bác sĩ, bên môi cô hiện lên nụ cười nhẹ: “Cảm thấy khi Nhàn Dật pha trà cũng là một môn nghệ thuật.”
Bạch Nhàn Dật cầm lấy một chén trà đặt tới trước mặt cô ta: “Chị Trạm Tĩnh, vậy thì chị hãy xem như chén này là trà đón gió* nhé.”
*Đón gió: nôm na là mời khách từ phương xa đến dùng cơm hay là chào đón người từ phương xa trở về.
Đằng Hằng ở bên cạnh nâng chén trà lên, cười với người phụ nữ: “Nào nào nào, ba người chúng ta làm một chén, xem như chúc mừng chị Trạm Tĩnh cuối cùng cũng đã dồn trọng tâm sự nghiệp về lại trong nước, bốn người chúng ta rốt cuộc cũng đều ở Lâm Thành.”
Bốn người chính là chỉ ba người ở đây cùng với Chu Mạnh Ngôn.
Bốn người bọn họ đã là bạn bè từ khi bắt đầu cấp ba, Trọng Trạm Tĩnh lớn hơn một tuổi so với bọn họ, lúc đó cô ta quen biết Đằng Hằng đầu tiên là ở xã đoàn, trở thành bạn bè sau đó mới quen biết với bạn cùng bàn khi đó của hắn là Chu Mạnh Ngôn, cùng với em trai nhà bên là Bạch Nhàn Dật.
Trừ cái này ra thì về sau nhà Trọng Trạm Tĩnh và nhà họ Chu lại còn trở thành mối quan hệ đối tác rất tốt, quan hệ riêng tư giữa hai gia đình cũng không tệ.
Sau khi lên đại học, Chu Mạnh Ngôn và Trọng Trạm Tĩnh từng người xuất ngoại đi du học, sau khi tốt nghiệp thì học lên cao học, bốn người cũng chỉ có thể gặp mặt nhau mỗi dịp Tết nhưng mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.
Trọng Trạm Tĩnh giỏi giang và độc lập trong công việc, trong sinh hoạt thường ngày thì vô cùng dịu dàng và khéo léo cho nên đối với Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật mà nói, cô ta càng giống như là một người chị.
Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười: “Được, cảm ơn nhé.”
“Đúng rồi, chị… Sao chị lại không thông báo với Chu Mạnh Ngôn một tiếng? Hình như cậu ấy cũng không biết chị đã về nước.”
Tay cầm chén trà của người phụ nữ khựng lại, khóe miệng khẽ cong lên: “Chắc là cậu ấy rất bận, chị sợ quấy rầy cậu ấy nên không báo.”
“Chị, chị biết khách sáo như vậy từ bao giờ thế?” Đằng Hằng trêu chọc.
Trọng Trạm Tĩnh vuốt v e chén trà rồi mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, Mạnh Ngôn mới kết hôn không được bao lâu, cuộc sống sau khi kết hôn của cậu ấy thế nào rồi? Chắc là cậu ấy đối xử rất tốt với vợ của mình đúng không?”
“Làm gì có, chị không biết bọn họ là liên hôn thương mại hay sao? Nào có tình cảm gì, Chu Mạnh Ngôn cả ngày chỉ biết bận rộn công việc.”
Trọng Trạm Tĩnh hơi nhíu mày: “Vậy thì vợ của cậu ấy… Sẽ không buồn chứ? Hơn nữa đôi mắt của vợ cậu ấy không thể nhìn thấy, chắc là Mạnh Ngôn cần phải quan tâm cô ấy nhiều hơn đúng không?”
“Chị nghĩ quá nhiều rồi, Chu Mạnh Ngôn có một chút tình người nào sao? Có sao?”
“Thật ra anh Mạnh Ngôn đối xử với chị dâu khá tốt, cũng không phải không có tình người như vậy.” Bạch Nhàn Dật nhấp một ngụm trà: “Em đã gặp chị dâu rồi, chị ấy rất đáng yêu và điềm đạm, cảm thấy là một cô gái rất dễ ở chung.”
“Ừ, cảm thấy cô ấy rất ngoan, lại còn đi nông thôn mua thảo dược thuốc Bắc cho mẹ Chu Mạnh Ngôn nữa.”
Trọng Trạm Tĩnh: “Là vậy à, đúng là người đã đẹp lại còn tốt bụng, chị vô cùng muốn làm quen với cô ấy.”
“Đúng rồi chị, không phải tối nay chị có làm tiệc tối sao, đã mời Chu Mạnh Ngôn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy chị còn không nhanh chóng gọi điện cho cậu ấy đi? Chẳng lẽ tối nay chị định thật sự không gọi cho cậu ấy sao? Cho dù cậu ấy có bận thì cũng nhất định đến.”
Trọng Trạm Tĩnh lấy điện thoại ra, bàn tay bấm số điện thoại dừng lại lưng chừng sau đó nhấn nút gọi. Điện thoại đổ chuông, cô ta khẽ siết chặt nắm tay, đầu dây bên kia đột nhiên bắt máy, giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến: “Alo.”
Trọng Trạm Tĩnh bình tĩnh lại cảm xúc nhấp nhô trong lòng, cười thoải mái: “Tôi đã nói với Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật rằng mình đã về nước nhưng vẫn chưa nói với cậu.”
“Đằng Hằng đã nói với tôi, về ngày hôm qua sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nhạt.
“Ừm…” Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía hai người ở đối diện: “Bây giờ tôi đang ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, mời một vài người bạn thân, xem như đón gió tẩy trần cho mình, nếu cậu có thời gian thì có thể tới được không?”
Đầu dây bên kia còn chưa trả lời thì Trọng Trạm Tĩnh đã bổ sung thêm: “Đúng rồi, đưa vợ cậu theo cùng đi, ngoài trừ hôn lễ lần đó ra tôi vẫn chưa gặp riêng cô ấy đâu.”
Đằng Hằng hô lên: “Đúng vậy Chu Mạnh Ngôn, không thể kim ốc tàng kiều* mãi được đâu.”
*Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kỳ nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
“Xem như chị mời cô ấy, không liên quan đến cậu, có được không?” Trọng Trạm Tĩnh nói đùa.
Chu Mạnh Ngôn cuối cùng cũng nói: “Tôi sẽ hỏi cô ấy thử xem.”
Sau khi cúp điện thoại, Trọng Trạm Tĩnh cong môi với hai người đối diện:
“Chắc là cậu ấy sẽ đồng ý.”
***
Vào buổi chiều, Nguyễn Yên đi châm cứu dựa theo lịch trình.
Sau khi châm cứu xong đã là chiều tối. Vừa rồi cô nhận được cuộc gọi của Chu Mạnh Ngôn, anh nói tối nay muốn đưa cô đi tham gia một bữa tiệc tối. Chỉ là anh vẫn chưa làm xong việc, bây giờ cô cần phải xuất phát đến tập đoàn Phạn Mộ Ni để tụ một chỗ với anh.
Nửa tiếng sau, cô tới bãi đậu xe của tập đoàn, vừa lên xe Rolls Royce thì lập tức phát hiện Chu Mạnh Ngôn đã chờ sẵn ở bên trong.
Sau khi xuất phát, Nguyễn Yên cúi đầu sờ sờ làn váy dài đơn giản trên người mình, cảm thấy quá mức bình thường, rất không thích hợp để tham dự tiệc tối: “Cái đó… Em có cần trở về thay lễ phục dạ hội không ạ?”
Người đàn ông đảo mắt lướt qua dáng vẻ thuần khiết và điềm tĩnh của cô: “Không cần, tiệc tối là do bạn bè tổ chức, khá tùy ý.”
Bạn sao?
Cho nên xem như là phải đi gặp bạn bè của anh sao?
Bởi vì là liên hôn thương mại nên Nguyễn Yên cũng chưa từng tiếp xúc với vòng bạn bè của Chu Mạnh Ngôn ngoại trừ lần tắm suối nước nóng lúc trước, hoặc có lẽ là chính thức bởi vì bạn bè của anh biết là liên hôn cho nên cũng không có gì để giả vờ ở trước mặt bọn họ.
Chỉ là không biết vì sao tối nay anh lại dẫn cô đi.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến đích, đây là một căn biệt thự vô cùng rộng lớn ở ven sông.
Hai người xuống xe, Nguyễn Yên khẽ kéo lấy Chu Mạnh Ngôn, cô được anh dẫn vào cửa chính.
Tới huyền quan, Trọng Trạm Tĩnh đang nói chuyện với người khác, quay đầu lại nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, nói một câu rất xin lỗi sau đó đi lên phía trước.
“Hey, cuối cùng cũng đợi được hai người rồi.”
Trọng Trạm Tĩnh toàn thân váy đỏ, dáng người thướt tha, mái tóc dài được quấn lên, giống như là tiên nữ giáng trần.
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói thì chỉ nhận ra là có một người phụ nữ đang đi về phía bọn họ, sau đó dừng ngay trước mặt hai người.
Trọng Trạm Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, giọng nói dịu dàng: “Mạnh Ngôn, đã lâu không gặp.”
“Ừ.”
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy phản ứng trước sau như một của anh thì thu vẻ mặt lại, ánh mắt dừng trên gương mặt của Nguyễn Yên ở bên cạnh anh, cuối cùng nhìn về phía cặp mắt hạnh vô hồn kia rồi mỉm cười:
“Đây là Chu phu nhân đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở hôn lễ lúc trước, tôi tên là Trọng Trạm Tĩnh, cô còn nhớ tôi không?”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói, nhớ lại hình như người phụ nữ là người bên vòng quan hệ của Đằng Hằng: “Có chút ấn tượng, xin chào Trọng tiểu thư.”
“Tối nay cuối cùng cũng có thể nói chuyện nhiều thêm vài câu rồi, nào, hai người vào đi.”
Bọn họ được dẫn vào bên trong, lúc này Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật cũng đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy hai người bọn họ thì tiến lên chào hỏi, Đằng Hằng nói: “Chu Mạnh Ngôn, cuối cùng cậu cũng đưa vợ cậu ra ngoài. Nguyễn Yên, em còn nhớ tôi không?”
Nguyễn Yên mềm giọng đáp: “Vâng, anh Đằng Hằng...”
Đôi mắt lạnh lùng của Chu Mạnh Ngôn liếc về phía Đằng Hằng, hắn che miệng nghẹn cười.
So sánh với Chu Mạnh Ngôn thì Nguyễn Yên rõ ràng đáng yêu hơn nhiều!
Năm người ngồi ở trên sô pha, Đằng Hằng cảm khái: “Tôi lại nhớ tới thời cấp ba của chúng ta, khi đó chẳng phải tôi và Bạch Nhàn Dật thường xuyên đến nhà chị Trạm Tĩnh chơi game sau khi tan học hay sao, cảm thấy ba của chị ấy sắp ném