Xa xa nghe trong lều trướng có tiếng Đào nức nở, xen lẫn tiếng tiên hừ nhẹ, cùng Đào làm chuyện ‘không trong sáng’.
Ban đầu còn chưa thích ứng, Đào không ngừng run rẩy, thanh âm hai người dần hỗn loạn, đệm giường có chút khó khăn.
Đào nức nở.
Lát sau tiên vào, rên lên, Đào ngửa đầu, tiên ngậm nhũ hừ, Đào run rẩy không thôi.
Đào tới, tiên ôm Đào dậy, tiên căn lại nhập chốn đào nguyên, róc rách không thôi.
Khi đó, tiếng cơ thể tiên va chạm, tiếng thở dốc từ miệng vang lên, tiếng tiên ngậm nhũ, tiếng thở hổn hển, tiếng giường nệm, tiếng áo quần sột soạt, tiếng ra vào trong Đào, đồng loạt vang lên.
Lát sau tiên ngừng, Đào cũng nỉ non, xong xuôi, cùng nhau nằm xuống. Đào nhi cũng dần buồn ngủ. Tiên dần ngưng vỗ nhẹ lên người Đào, hô hấp khẽ dồn dập, tiếng vải vóc sột soạt, Đào trong mộng khẽ rên một tiếng
Bỗng tiên nói khẽ ‘Đừng ngủ’, tiên lại tiến vào, Đào cũng hét lên lên, hai người rên rỉ.
Một lát sau tiếng tiên vội vàng, tiếng thở dồn dập, tiếng giường kẽo kẹt. Xen lẫn tiếng động mãnh liệt, tiếng nươc, tiếng hôn, vang lên không ngừng; Lại xen lẫn tiếng Đào nhi cầu cứu, tiếng nức nở, tiếng va chạm, tiếng chuông bạc thanh thúy. Những tiếng cần có, đều có hết.
Mặc dù tiên có ngàn năm tu vi, xem vạn quyển sách, muốn ngừng mà không được, càng làm càng mê, không thể thoát ra.
Bỗng nhiên tiên rên một tiếng, tiếng động chấm dứt. Vén cửa lều nhìn xem, một Đào, một Tiên, một giường, một chăn, một la trướng mà thôi.
(Mần cái khúc này đã sử dụng hết vốn từ của tui – Sên)
……
Trời mờ sáng trên đỉnh Lưu Vân, đám tiểu yêu đã tốp năm tốp ba tỉnh dậy, cùng nhau ra bờ suối rửa mặt.
Dạ Đàm vươn vai bước ra khỏi lều, hai mắt thâm quầng hiện diện trên khuôn mặt thanh tú, thấy Thược Dược liền bước đến chào: “Sao chỉ có mình nàng, a Đào đâu?”
Giấc ngủ của hắn không tốt lắm, cũng may tu vi tốt, cho dù ngủ không đủ giấc thì làn da vẫn mịn màng như hoa tộc vậy.
Hoa quỳnh bộ tộc đến nửa đêm là lúc dung nhan đẹp nhất, mà không mấy người có thể thưởng thức được.
Thược Dược nào biết A Đào đi đâu? Nàng ấy xưa nay không chịu quản thúc, nhưng may là không ai có thể bất nạt nàng ấy được.
Thược Dược đang định nói, Hi Quỳ đi ngang qua cười khẩy: “Còn đi đâu được chứ? Đêm qua có cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải lăn lộn trong bụi cỏ với nam yêu nào đó rồi. Cũng không biết đối tượng là một người hay nhiều người nữa.” Nói xong còn cười cười nhìn Dạ Đàm,“Loại yêu không sống về đêm như ngươi không biết đâu.”
Đêm qua không cần đi học, chúng đệ tử ăn tối xong lựa lúc đêm khuya vắng người, tìm đối tượng ưng ý đến nơi yên tĩnh nào đó ái ân. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn.
Dạ Đàm không thích Hi Quỳ, ngày thường hắn tiếp xúc với Thược Dược A Đào không nhiều, nhưng cảm thấy hai người tốt hơn Hi Quỳ nhiều lắm. Hơn nữa hắn không sống về đêm thì thế nào? Hắn sống ra sao có liên quan nửa đồng đến nàng ta không?
Thược Dược cũng biết Hi Quỳ nói hơi quá đáng, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Hi Quỳ đi khỏi. Thấy Thược Dược nhíu mi yếu ớt, Dạ Đàm liền an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, nàng ta là loại yêu gì mọi người đều biết, nàng đừng để trong lòng.”
Thược Dược không có bạn bè, hôm qua ở chung tổ với Dạ Đàm, thấy hắn là người tốt tính, lập tức gật đầu: “Ừm, ta sẽ không để trong lòng, a Đào cũng không phải loại đào đó.”
Dạ Đàm gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hi Quỳ phía xa, suy nghĩ bay bổng: Hắn không sống về đêm thì làm sao? Hi Quỳ chắc chắn ghen tị hắn càng về đêm càng xinh đẹp.
•
Đình Hòa nghe bên ngoài có tiếng Sơn Trưởng gọi, mời hắn đi ăn sáng. Đình Hòa xoa mi tâm, nói:“ Sơn Trưởng đi trước đi, lát sau ta đến.”
Sơn Trưởng bên ngoài gật đầu, cười từ ái. Thượng tiên luôn cần mẫn, ngày nào cũng dậy sớm, hôm nay khó lắm mới thấy ngài ấy lười biếng, đương nhiên ông không thể quấy rầy, bèn nói: Thượng tiên cứ nghỉ ngơi đi, bữa sáng để ta bảo đệ tử để riêng cho ngài.”
Đình Hòa đành phải nói một tiếng đa tạ, nghe tiếng bước chân Sơn Trưởng dần khuất xa, mới dịu dàng nói với a Đào bên cạnh: “Mau dậy đi.”
A Đào đương nhiên nghe thấy tiếng Sơn Trưởng, cho dù toàn thân rã rời cũng đành phải ngồi dậy. Cởi áo ngủ của thượng tiên trên người ra, A Đào vươn tay cầm lấy cái yếm chậm rãi mặc vào.
Đình Hòa đang mặc áo ngoài, thấy nàng mặc y phục, dừng một lát, ánh mắt dời qua chỗ khác.
Dưới chân không biết giẫm phải cái gì, Đình Hòa cúi đầu,