Chuyện bánh kẹo cưới coi như xong.
Hôm nay A Đào nghỉ học không đi Cửu Tiêu các. Có điều nàng xuất thân từ Di sơn, căn bản kém hơn các đệ tử trên thiên giới nhiều lắm, nên bài học hôm nay phải học bù mới được. Đình Hòa chỉ dạy mấy môn, nhưng những môn học khác cũng tinh thông, tất nhiên ra tay dạy bù cho a Đào.
Hắn dạy vô cùng kiên nhẫn, không hề buồn tẻ chút nào, so với mấy tiên quân dạy môn này còn tốt hơn nữa, a Đào chỉ cần nghe một chút là hiểu.
Hôm sau Xung Hư tôn giả thấy a Đào chủ động giao bài tập, chữ viết mặc dù vẫn xiêu vẹo nhưng dù sao cũng do chính tay nàng viết, thái độ nghiêm túc.
Lại biết đào này đến từ Cửu Nguyên sơn, ánh mắt nhìn nàng khác hơn một chút.
Nhưng Xung Hư tôn giả luôn cổ hủ, cho dù A Đào có thân thế mạnh như thế nào thì đến lúc cần phê bình hắn cũng không bỏ qua.
Cầm xấp bài tập, bảo nàng nhớ chăm chỉ học, đừng đánh nhau gây sự với các đệ tử khác.
A Đào thẳng tính nhưng cũng không phải loại đào hở một chút là đánh nhau, nếu không chọc nàng thì nàng sẽ không chủ động ra tay, nghe vậy lập tức gật đầu.
Xung Hư tôn giả lại nói tiếp: “Tháng sau có thi đấu thể thao hằng năm, thể chất của trò cũng ổn, nếu quan tâm thì đi đăng kí thi đấu đi.”
Lại dựa vào thế mạnh của a Đào chọn ra vài hạng mục, hướng dẫn quy tắc thi cho nàng.
A Đào không có hứng thú với các môn lý thuyết, ngày thường thích nhất là các tiết thực hành. Cho dù nàng không thích xuất đầu lộ diện, nhưng nghe Xung Hư tôn giả nói vậy vẫn thấy hứng thú.
Liền chuẩn bị đồng ý.
Xung Hư tôn giả nghĩ nghĩ, nói với nàng: “Trò về bàn bạc với thượng tiên đã, nghe ý kiến của hắn thế nào rồi mai hẵng trả lời.”
Dù sao Đình Hòa thượng tiên đã ra mặt nói nàng là Đào của Cửu Nguyên sơn, hắn không thiên vị Đào yêu, nhưng vẫn phải tôn trọng thượng tiên.
Thượng tiên tính tình thế nào A Đào biết rõ, nếu nàng muốn làm gì thượng tiên chắc chắn sẽ đồng ý thôi, nhưng nàng cũng nghe lời Xung Hư tôn giả, về nói chuyện này với thượng tiên rồi tính tiếp.
Giữa trưa Thược Dược đến tìm a Đào đi ăn, hỏi nàng hôm qua sao nghỉ học, a Đào nói mình không khỏe nằm ngủ một ngày.
Thược Dược ban đầu lo lắng, nhưng giờ thấy a Đào sắc mặt hồng hào không có vẻ gì mệt mỏi cả, trong lòng cũng thôi lo, không hỏi gì nữa.
Đến nhà ăn, mọi người ngồi bàn luận chuyện thi đấu thể thao.
Tiểu yêu Di sơn không xuất sắc, cho dù bọn họ nổi trội ở Di sơn thì đến Cửu Tiêu các cũng chỉ thuộc hàng trung bình. Lần này thi đấu thể thao không phân chia thứ bậc, đây cũng là cơ hội tốt để bọn họ thể hiện sức mình.
Thược Dược nói:“Ta đã điền vào phiếu báo danh, nhưng chắc không được chọn…. Mọi người đều giỏi hơn ta.”
Nàng pháp thuật yếu, có thể đi vào Cửu Tiêu các đã may mắn lắm rồi, có thể thuận lợi tốt nghiệp đã đủ mãn nguyện.
Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt sáng ngời nhìn sang Lan Hoa bên cạnh, nói với A Đào:“Nhưng Lan Hoa sư huynh lợi hại lắm nha, Tiên quân gọi tên bảo huynh ấy tham gia.” Nàng luôn sùng bái Lan Hoa, nếu hắn nổi trội ở Cửu Tiêu các nàng cũng thấy vui lây.
Nghe vậy, Dạ Đàm ngồi bên khẽ hừ một tiếng: “Có gì hơn người chứ…”
Thược Dược đáp:“Huynh ấy giỏi thật mà!”
Lan Hoa đã quen Thược Dược sùng bái mình, cảm thấy Thược Dược đúng là đáng yêu, nhìn về phía a Đào hỏi: “Ở Di sơn a Đào pháp thuật cao nhất, Xung Hư tôn giả cũng bảo nàng tham dự đúng không?”
A Đào gật đầu nói:“Hôm nay có nói, nhưng ta phải suy nghĩ đã.”
Hi Quỳ nãy giờ không nói gì, nghe a Đào nói vậy, sắc mặt xám xịt lại. Vừa tới Cửu Tiêu các, lại được Tiên quân ưu ái bảo tham gia thi đấu, nếu là nàng ta thì vui mừng gật đầu ngay còn chẳng kịp nữa là, lại còn phải ‘suy nghĩ’?
A Đào này đúng là đồ khoe mẽ, giống như lần đi Minh Nguyệt lâu vậy, nếu Đào kia lấy ngân phiếu ra ngay từ đầu thì bọn họ chẳng mất mặt đến vậy, thế mà lại giả bộ đến cuối cùng, muốn cho mọi người thấy mình lợi hại.
Ở Cửu Tiêu các Hi Quỳ chẳng có nhiều người vây quanh nữa, đương nhiên không dám nói a Đào gì cả, đành quay qua Ngọc Quản:“Hôm nay sao không nấu canh nữa?”
Ngọc Quản im lặng cúi đầu nói:“Hôm nay bận.”
Hi Quỳ cười khẩy:“Che che giấu giấu cái gì chứ, ai chả biết ngươi có ý với a Đào, sao nào? Hay là thích ai khác rồi, nên không nấu canh cho a Đào nữa?”
Ngọc Quản cũng không nấu canh cho mình A Đào, mỗi khi nấu đều mang cho mọi người cùng ăn, nhưng chúng tiểu yêu không phải kẻ ngốc, thừa biết tình ý của Ngọc Quản, chỉ là không nói ra thôi.
Ngọc Quản da mặt mỏng, nghe Hi Quỳ nói vậy lại ấp úng không cãi được: “Ta không có…… Không phải…… Không phải như thế.”
“Vậy là như thế nào ?” Hi Quỳ cười nhìn hắn.
A Đào không thích xen vào chuyện người khác, nhưng đang dùng bữa ngon lành lại nghe Hi Qùy lải nhải bên tai, nhíu mi nói: “Hắn đã bảo không phải, ngươi còn hỏi làm gì?”
Hi Quỳ bực bội nói:“Ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta kiểu đó?”
A Đào đáp:“Chỉ bằng ngươi không đánh thắng ta.”
“Ngươi……” Hi Quỳ nghẹn họng, nhưng cũng biết a Đào nói không sai, nàng ta đúng là không thắng được a Đào. Trong lòng bực bội nhưng lại không dám động tới a Đào, đến cơm cũng không ăn đã tức giận bỏ đi.
Ngọc Quản không ngờ A Đào sẽ nói đỡ cho hắn, cẩn thận nhìn nàng, nói:“Cám ơn…… Cám ơn A Đào cô nương.”
“Ăn cơm.” A Đào nói.
Ăn xong, chờ mấy người kia đi trước, Ngọc Quản chủ động tìm A Đào nói chuyện, nói nàng đừng vì hắn mà mâu thuẫn với Hi Quỳ.
A Đào không quan tâm, cho dù không có Ngọc Quản, thì quan hệ giữa nàng với Hi Quỳ vẫn vậy.
Đi tới hồ sen rộng lớn.
Hoa sen ở Cửu Tiêu các không giống ở Di sơn, lá sen to hơn, hoa nở càng thêm rực rỡ, hạt sen to bằng cả đài sen, ăn ngọt giống như táo vậy.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo hương sen thơm ngát, Ngọc Quản cao hơn A Đào nửa cái đầu, lúc này im lặng đứng cạnh a Đào, cảm giác có chút ái muội, lại có một chút ấm áp.
Ngọc Quản nhìn sườn mặt A Đào, mỉm cười, lại chợt nghĩ đến lời thượng tiên nói hôm qua, nháy mắt buồn rầu.
Đúng vậy, chỉ có nam tử như thượng tiên mới xứng đôi với A Đào cô nương.
Người như hắn, chỉ là si tâm vọng tưởng thôi.
Hắn cũng không dám tiếp tục nói chuyện với A Đào cô nương, chỉ im lặng đứng cạnh nàng.
Lúc Đình Hòa đi ra, từ xa liền thấy A Đào cùng Ngọc Quản đứng cạnh nhau, hai người tản bộ bên ao sen, vô cùng hòa hợp,
Ngọc Quản đứng cạnh A Đào, vừa liếc mắt liền thấy thượng tiên, nghĩ đến lời nói của hắn lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói với a Đào:“Ta, ta đi về trước .”
A Đào gật đầu, Ngọc Quản đi rồi mới nhìn thấy thượng tiên đi về phía nàng. Nàng cười cười, cũng không đi qua mà đứng tại chỗ chờ hắn.
Đình Hòa đi đến bên cạnh nàng, hỏi:“Canh hôm nay uống được không?”
Thượng tiên nấu canh đương nhiên ngon rồi, A Đào hất hòn đá nhỏ dưới chân, hờ hững nói: “Ừ, uống ngon.”
Đình Hòa nhíu mi, nếu là ngày thường hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay để ý mới thấy nàng có vẻ không để tâm lắm….
Thượng tiên không nói gì, a Đào nhớ tới lời Xung Hư tôn giả ban nãy, liền nói chuyện thi đấu thể thao với thượng tiên. Đình Hòa nghe xong, không do dự liền nói: “Nàng đang có thai, không nên tham gia.”
Nếu muốn tham gia thì một tháng tới phải tập luyện nghiêm khắc. Cơ thể a Đào khỏe mạnh nhưng dù sao cũng mang thai, những hành động mạnh hao phí thể lực tuyệt đối không thể làm.
Cứ tưởng thượng tiên sẽ đồng ý… A Đào cảm thấy bực bội, nói: “Vậy nếu như… ta nhất định phải tham gia thì sao?” Nàng biết rõ cơ thể của mình, mang thai không ảnh hưởng gì đến cơ thể nàng hết, thậm chí nàng còn thấy mình khỏe hơn trước nhiều.
Chuyện này không có chỗ thương lượng.
Đình Hòa nói:“Không có ta cho phép thì Xung Hư tôn giả tuyệt đối sẽ không cho nàng tham gia.”
Nàng rất ít khi thích thứ gì đó, nên một khi thích thì hắn luôn cố gắng thỏa mãn nàng, nhưng chuyện này tuyệt đối không chấp nhận. Thấy a Đào có vẻ hứng thú, Đình Hòa mới phản ứng lại, thấy mình hơi nóng nảy, có lẽ vì lời nói hôm qua của
Im lặng một lát, Đình Hòa dịu dàng nói,“Nếu nàng thích, sang năm có thể tham gia.”
Bên nặng bên nhẹ hắn vẫn rõ ràng.
Thượng tiên không đồng ý, a Đào cũng không thể nói gì hơn. Đình Hòa nhìn nàng nói:“Cũng một tháng rồi nàng chưa đi Cửu Nguyên sơn, tối nay đi với ta về ăn bữa cơm.”
Về Cửu Nguyên sơn, lại phải gặp Thanh Loan phu nhân…… A Đào không thích:“Ta không muốn đi.”
Đình Hòa nói:“Chỉ tối hôm nay thôi, ăn bữa cơm rồi về.”
A Đào liền đáp:“Ngài đi một mình đi.”
Đình Hòa sửng sốt, cũng không nói nữa.
Tan học đưa a Đào về Cửu Trọng Thiên, thấy A Đào im lặng vào thư phòng làm bài tập, hắn liền chuẩn bị bữa tối cho nàng, sau đó đi Cửu Nguyên sơn.
Thanh Loan phu nhân mặc dù không thích A Đào, nhưng nghĩ đến trong bụng A Đào đang có tôn nhi bảo bối của bà nên nhẫn nhịn. Hôm nay hai người họ về ăn tối, bà cố ý bảo phòng bếp làm những món Đình Hòa thích ăn, còn cả canh bồi bổ cho A Đào. Đến khi nhìn thấy một mình Đình Hòa, mặt Thanh Loan phu nhân liền xụ xuống.
Trầm mặc hồi lâu, đến khi ăn tối cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Đúng là xuất thân từ Di sơn, không có giáo dưỡng, không biết tôn trọng trưởng bối chút nào!”
Đình Hòa đành phải giải thích:“A Đào hôm nay bận học, mấy ngày nữa Đình Hòa sẽ dẫn nàng đến.”
Việc học bận rộn tới mức không có thới gian ăn một bữa cơm à? Thanh Loan phu nhân làm sao không biết tính tình Đào yêu kia chứ, rõ ràng không muốn gặp bà. Không gặp thì thôi, bà cũng không thích nàng ta!
Thế là yên lặng ăn xong bữa tối.
Tức thì tức, nhưng nghĩ đến trong bụng Đào kia có tôn nhi Cửu Nguyên sơn bọn họ, Thanh Loan phu nhân vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Theo lý thuyết thì thời gian mang thai của Đào yêu chừng ba bốn tháng, cũng sắp đến ngày sinh.
Đình Hòa nói:“Thân thể a Đào vẫn khỏe mạnh bình thường, mấy ngày nữa thôi có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ.”
Dã đào Di sơn chỉ có điểm ấy là tốt, cơ thể khỏe mạnh chứ không yếu ớt như nữ tiên thiên giới. Thanh Loan phu nhân “Ừ” một tiếng, nói:“Mặc dù vậy nhưng vẫn phải chú ý, mai dẫn Đào kia đi Bồ Đề điện cho Phù Trúc bắt mạch xem, rồi sai người nói cho mẫu thân để ta yên tâm một chút.”
Đúng là nên đi khám.
Đình Hòa gật đầu:“Đình Hòa biết rồi.”
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân tốt hơn một chút, nghĩ đến đứa nhỏ nếu sinh ra thì phải có danh phận, lúc đó Đào kia nghiễm nhiên trở thành người của Cửu Nguyên sơn bọn họ. Thanh Loan phu nhân không thích nàng, ban đầu còn lo lắng đứa nhỏ trong bụng Đào kia không phải của Đình Hòa, nhưng tiếp xúc vài lần thấy mặc dù Đào này không có giáo dưỡng nhưng cũng là người thẳng tính, nếu ngay cả Đình Hòa đều nói phải, thì đứa nhỏ này đúng là của hắn.
Chưa lập gia đình đã có thai không phải chuyện vẻ vang gì, chờ đứa nhỏ sinh ra đương nhiên phải bổ sung hôn lễ. Còn Đào kia, sau này ở tại Cửu Trọng Thiên cùng Đình Hòa là được.
Thanh Loan phu nhân liền nói chuyện hôn lễ với Đình Hòa, A Đào mặc dù không cha không mẹ, nhưng nhà mẹ đẻ cũng cần có vài người, lúc đó phải đến Di sơn mời họ, còn thiệp cưới cũng phải chuẩn bị trước, mọi chuyện phải nghĩ sớm kẻo tránh nước đến chân mới nhảy thì tốt hơn.
Đình Hòa hơi nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Chuyện này để bữa sau bàn bạc.”
Cái gì mà để bữa sau chứ ? Đứa nhỏ cũng sắp sinh rồi. Thanh Loan phu nhân tức giận nói:“Hay là con không muốn cưới Đào kia?”
Đương nhiên không phải. Đình Hòa cũng không tiện nói thật với Thanh Loan phu nhân, đành nói:“Con phải nói với A Đào trước, làn sau đến sẽ bàn bạc với mẫu thân. »
Như vậy, Thanh Loan phu nhân mới không hỏi nữa.
Sau lại nói với Đình Hòa:“Mẫu thân đúng là không thích Đào kia, nhưng chuyện đã tới nước này mẫu thân không cản được, con muốn chung sống với nó thì cứ làm theo ý con đi, nhớ sau này phải sống thật tốt. Con chiều chuộng nó, mẫu thân không quản được, nhưng con phải nhớ con là nam nhân, là người chủ gia đình, nhất định không thể làm mất tôn nghiêm được.”
Đình Hòa nói:“…… Vâng.”
Lúc về tới nhà A Đào đã ngủ. Đình Hòa cẩn thận lên giường, thấy A Đào tỉnh lại mới nhẹ nhàng ôm nàng nói: “Mai ta đưa nàng đi Bồ Đề điện, ta sẽ gọi nàng dậy sớm.”
A Đào đã từng đến Bồ Đề điện, biết Phù Trúc tiên quân là thần y, đến đó làm gì không cần nói nàng cũng hiểu.
A Đào mơ mơ màng màng ừ một tiếng, tiếp tục ngủ.
Đình Hòa nhìn nàng say ngủ, trong lòng chất chứa tâm sự. Không biết qua bao lâu mới nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau dậy sớm làm đồ ăn sáng, rồi mới gọi nàng dậy.
Ăn sáng xong đi Bồ Đề điện.
A Đào đi nhà xí một chuyến, rồi theo thượng tiên ra ngoài.
Lúc trước không biết A Đào chính là Đình Hòa phu nhân, thái độ của Phù Trúc với A Đào không được tốt, nay biết nàng là phu nhân của Đình Hòa danh chính ngôn thuận, hắn đương nhiên không dám chậm trễ, đón hai phu thê bọn họ vào, bảo a Đào ngồi xuống bắt mạch.
Nhón tay chạm vào cổ tay a Đào, thầm nghĩ Đào này khí sắc vô cùng tốt, chắc không có gì quan trọng.
Chờ bắt mạch xong, sắc mặt Phù Trúc thoáng thay đổi: “Này…”
Đình Hòa vội hỏi:“Sao vậy?”
A Đào cũng nhìn Phù Trúc.
Phù Trúc há miệng, nói với Đình Hòa:“Không thấy mạch của thai nhi, cái này, đứa nhỏ đã sinh rồi…”
A Đào mang thai bụng không nổi rõ, mà Đào tộc kết hợp với Phượng tộc cũng không biết sinh ra hài tử thế nào, còn lại mọi thứ đều bình thường. Nhưng Đình Hòa ngày ngày chăm sóc nàng kỹ càng, nàng sinh con khi nào sao hắn không biết?
Phù Trúc cẩn thận bắt mạch lần nữa, nói: “Đúng là mới sinh không lâu.”
Vậy… nghĩa là đã sinh rồi? Đình Hòa nhìn về phía A Đào, A Đào mặc dù tu vi tốt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên sinh nở, không có kinh nghiệm gì hết. Đình Hòa cố gắng bình phục cảm giác khẩn trương, cúi đầu hỏi nàng:“Nàng cẩn thận nhớ lại xem, sinh đứa nhỏ ở đâu?”
A Đào nghĩ nghĩ, chợt nhớ đến một chuyện, thì thầm nói: “Có phải là…”
Đình Hòa lập tức căng thẳng: “Có phải cái gì?”
A Đào chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía thượng tiên.
“Có lẽ…… Ở nhà xí?”
Đình Hòa sững sờ một lát, mới nhớ lại ban nãy trước khi đến đây a Đào có đi nhà xí, lập tức dẫn a Đào về nhà.
Thượng tiên tao nhã vô song đi thẳng đến nhà xí.
Một lát sau từ trong nhà xí lấy ra một quả trứng phượng hoàng.