Tại sao đến giờ A Sâm vẫn chưa xuống vậy?
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ hàng hiệu bó sát người lộ ra đôi bông gò ục ịch, chân đi giày cao gót cỡ bảy phân, thi thoảng đưa mắt nhìn phía trên tầng như đang chờ đợi bóng hình nào đó.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi phía đối diện cô, tay cầm chén trà cho lên miệng từ từ thưởng thức, song bà vẫn dùng lời nói êm dịu để xua tan đi lòng mong chờ bồi hồi bấy lâu nay của cô ấy!
Khả Khả, con đừng bồn chồn quá! Chắc nó đang bận chút việc nên xuống hơi muộn!
Mặc Ái La là vị hôn thê đồng thời cũng là con dâu tương lai đã được định sẵn trong mắt nhà Lục gia.
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn sống trong nhung lụa đào, đến khi mười lăm tuổi nghe theo lời ba mình đi sang Ý du học để sau này về kế thừa gia nghiệp, bởi Tân gia không có con trai nối dõi tông đường.
Nhưng đã gần hai mươi phút rồi mà A Sâm chưa xuống! Lẽ nào anh ấy hận con khi xưa đã để lại anh ấy một mình mà sang Ý sinh sống sao? Mặc Ái La thất vọng mà nhìn vào Lục phu nhân.
Lục phu nhân đặt chén trà xuống, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô ta mà an ủi.
Không có, thằng bé không hề giận con! Là do công việc mới khiến nó vướng bận như vậy!
Mặc Ái La nghe bà ta nói vậy, trong lòng ả ta có chút hi vọng, mong sao sự chờ đợi cuối cùng của mình không thể cứ dập tắt như vậy.
Con chỉ sợ anh ấy đã yêu người con gái khác! Chả hiểu sao tâm trạng con cảm thấy bất an khi hôm nay gặp anh ấy ở công ty, anh mắt của anh ấy như không muốn chào đón con vậy!
Lục phu nhân có chút chột dạ, bởi khi Mặc Ái La mười lăm tuổi, lúc ấy cô ta phải sang Ý học tập nhưng lòng cô lại không muốn đi bởi trái tim ngây thơ năm ấy đã biết yêu, không lỡ rời xa người mình yêu một chút nào.
Năm đó chính miệng Lục phu nhân nói, không biết thời gian cô trở về nước có lâu, có dài đi chăng nữa bà ta sẽ nhất định không cho con trai mình để ý đến người con gái khác, nếu có thì mối tình đó sẽ không bao giờ gây dựng được mãi.
Lời nói của Mặc Ái La đã tác động đến làm bà ta nhớ đến người con gái sáu tháng trước mà con trai bà từng yêu.
Dù người con gái đó xinh đẹp, tốt hơn gấp vạn lần so với con dâu tương lai của bà nhưng mà gia thế lại thấp hèn, lòng bà chỉ đinh ninh có một con dâu từ trước, kẻ ngoài cuộc khiến cho con trai bà yêu không phải con gái của Tân gia, bà thề sẽ phá vỡ mối tính đó.
Bà ta vẫn chìm trong cơn suy nghĩ, bỗng một bàn tay được sơn móng màu hồng chạm vào kèm theo lời thăm dò của Tân Tiểu Khả.
Bác gái, hay A Sâm đã đem lòng yêu người con gái khác?
Lục phu nhân đặt tay còn lại của mình lên trên bàn tay thon thả mềm mại kia, đầu bà khẽ lắc.
Yên tâm đi! Nó không hề yêu bất cứ người phụ nữ nào hết! Thằng bé vẫn mong đến ngày con trở về! Để ta kêu quản gia một lần nữa lên bảo nó xuống, dù sao hôm nay ta cũng nhất định bàn với nó về hôn sự!
Mặc Ái La nghe bà nói vậy tâm trạng trở lên hớn hở như một đứa trẻ lên ba được nhận kẹo của người lạ, hai tay ả ta dang rộng ra mà ôm choàng lấy thân thể già của bà, miệng không ngừng nhoẻn cười.
Con biết mà! Làm dâu Lục gia là phúc ba đời con tu luyện được!
Lục phu nhân chỉ biết cười thầm, nhưng phân tâm bà vẫn buồn chồn lo lắng bởi vì ngày nay sắc mặt con trai bà có chút lạ thường.
Vẻ mặt ngày hôm nay có chút hoà đồng không có lạnh nhạt khó gần như mọi khi.
Nay ở trong công ty, nhìn con trai mình bước ra là bà đã nhận ra ngay điều gì đó khác thường.
Là anh gặp được người tình cũ hay là nghe tin hôn thê của mình trở về nên mới thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt?
Lương tâm của bà không ngừng cắn rứt, bà rất lo sợ người phụ nữ tên Lâm Phi Đào kia tìm đến anh, nhưng bà lại cho rằng cô ta lại không có cái gan lớn như vậy!
Bà nghĩ rằng Lâm Phi Đào dù có chết cũng không quay trở lại gặp con trai bà, bởi hình phạt sáu tháng trước đã đủ cho cô thấu hiểu rõ gian nan cuộc sống nơi mười chín tầng địa ngục.
Lúc Lâm Phi Đào đồng ý rời xa con trai bà, bà còn vứt thẻ tín dụng màu đen vào mặt cô, trong đó có một tỷ, yêu cầu cô không được xuất hiện trước mặt con trai bà mãi mãi.
Mối tình được đấu giá bằng năm mươi tỷ sao? Ngày đó Lục phu nhân còn nhớ rõ nụ cười điên dại còn hiện trên gương mặt bầm tím đầy máu loãng, sau nụ cười ấy cô chỉ biết nói lời căm hận chứ không nhận tiền của bà.
Bà nghĩ tôi thiếu tiền