Rõ ràng anh ta là người quyết định tất cả mọi việc, kể cả quyền riêng tư của anh, lấy lý do gì mà ép anh lấy một người mà anh không hề yêu.
Hôn ước chỉ là một thứ trao đổi tiền bạc, thoả thuận của người lớn thôi mà, chỉ cần anh không thích thì chỉ việc huỷ bỏ đi là được.
Nhưng em là hôn thê của anh! Anh bắt buộc phải cưới em về làm vợ! Mặc Ái La hét lớn, tâm trạng cô thất vọng não nề.
Lâm Phi Đào không biết bản thân mình nên làm gì! Có nên đi ra ngoài để cho hai bọn họ một không gian riêng không?
Nhưng vào thời điểm cô định xuống khỏi đùi anh thì bị một lực tay siết mạnh lấy vòng eo không cho cô thoát khỏi.
Lâm Phi Đào có chút bối rối, lén đưa ánh mắt nhìn lấy Mặc Ái La.
Đôi mắt nhỏ bé của cô bắt gặt cặp mặt hổ cái hung dữ khiến cho cô sởi gai ốc.
Mặc Ái La không chịu khuất phục, cô ta vẫn lấy cái lý do riêng về hôn ước của hai bên gia đình: Lục Cảnh Sâm, em đã từng hứa nhất định em sẽ khiến cho anh phải yêu em, lấy em về làm vợ của mình!
Ồ vậy sao? Vậy thì tôi sẵn sàng mong đợi! Nhưng mà tôi lại không có thích thú cô cho lắm, người tôi yêu vẫn chỉ có mình cô ấy!
Nói rồi Lục Cảnh Sâm nâng cằm của cô lên, cưỡng hôn người con gái ngay trước mặt Mặc Ái La.
Bị đối phương hôn bất ngờ Lâm Phi Đào chưa kịp phản ứng lại, hai tay cô buông hờ hờ trên không trung không biết nên để vào đâu.
Đúng lúc ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư kí Hạo: "Lục tổng, người lắp ghế mới đã đến!
Lục Cảnh Sâm ta buông bỏ cái môi anh đào của cô ra rồi cho thư kí Hạo dẫn người vào.
Ai đó bị hôn đến sưng phù cánh môi, lặng lẽ lấy tay che đi.
Hôn cứ như là chuột gặm nhấm thóc vậy, chẳng hề báo trước cứ thế mà xông pha.
Lâm Phi Đào khẽ trách thầm trong lòng, người gì đâu mà kĩ thuật hôn kém đến vậy, chẳng điêu luyện một chút nào.
Cứ như thế này đôi môi mềm của cô sẽ sớm bị hắn cắn đứt mất.
Hai tay anh ta vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng như đang sợ cô rời khỏi.
Thay ghế mới chưa đến hai phút, sau khi thay xong Lục Cảnh Sâm ra lệnh cho thư kí Hạo.
Phiền cậu tiễn Mặc tiểu thư ra ngoài, à tiện thể tìm công việc phù hợp trong công ty cho cô ta, chứ trợ lý chủ tịch này không phù hợp với cô ta.
Thư kí Hạo gật đầu nghe theo lời anh.
Tại sao chứ? Công việc này mẹ anh giao cho em làm!
Tôi của chủ tịch, quyền này là do tôi quyết định.
Với lại tôi không thích trợ lý bên cạnh tôi suốt ngày chỉ biết son son phấn phấn.
Đến đây để làm việc chứ không phải trình diễn nhan sắc!
Và rồi Lục Cảnh Sâm lại tiếp tục khoá đôi môi đang kêu gọi kia khiến cho hai người đàn ông đỏ mặt quay lưng.
Mặc Ái La thấy cảnh trước mặt không ngừng phẫn nộ, ả ta vùng vằng đá mọi thứ xung quanh, cầm túi xách hãng Celine vừa mới ra mắt lên vai, giận dữ ra khỏi phòng.
“Ưm...!anh...!anh buông em ra!”
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại lập tức Lâm Phi Đào giãy giụa đẩy anh ta ra.
Anh nói cái gì vậy? Em đâu phải vợ của anh!
Lục Cảnh Sâm nhéo mũi cô mà cưng nịnh: "Sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành vợ của anh, là thiếu phu nhân của Lục gia!
Mặc tiểu thư, cô ấy mới là con dâu cưng của mẹ anh! Cô ta vừa xinh đẹp nết na lại dịu dàng, thiên kim tiểu thư của Mặc gia mới xứng đáng làm vợ anh! Lâm Phi Đào nói ra bất mãn trong lòng, sắc mặt không mấy vui vẻ gì mà khó chịu đăm đăm.
Nhưng anh không hề yêu cô ta! Lục Cảnh Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, động tác tỏ ra