Sáng hôm sau, tại một khách sạn sang trọng nọ.
Tầng số ba, phòng ba linh hai.
Ưm, đầu đau quá!
Dạ Tước Thiệu đang nằm trên một chiếc giường lớn trải nệm trắng, dưới gáy truyền đến một cơn đau nhức bủa khiến cho anh chợt tỉnh giấc.
Anh ta mắt nhắm mắt mở mà ngồi dậy, một tay chống lên nệm giường tay còn lại đưa lên cổ nắn bóp chỗ đau.
Anh không biết tại sao cổ mình lại đau đến vậy, tựa hồ như có vật gì đó cứng cáp đập vào gáy vậy.
Đây là đâu? Không phải căn phòng thường ngày.
Dưới đất thì quần áo vứt lung tung, vừa mới thức dậy anh căn bản không nhìn thấy rõ chúng.
Dạ Tước Thiệu giật mình mở to mắt nhìn mọi cảnh vật xung quanh.
Trước mắt anh là một chiếc gương lớn phản chiếu khuôn ngực trần của mình, mái tóc rối rủ xuống che đi phân nửa trán của mình.
Đầu óc của Dạ Tước Thiệu hoàn toàn rỗng tuếch không chứa được một chút ý thức nào.
Tại sao anh ở đây? Giờ đã là mấy giờ rồi?
Nhìn thế chiếc điện thoại của mình nằm ở trên tủ kê ở cạnh giường, Dạ Tước Thiệu vươn người với lấy chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại phát sáng, trên màn hình hiện lên con số chỉ chín giờ sáng, ngoài ra Dạ Tước Thiệu còn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của em gái mình.
"Du Du gọi cho mình có việc gì?
Mở máy ra chưa được năm giây điện thoại anh liền sập nguồn vì hết pin, anh bất lực mà thở dài.
Khi nhận ra điều gì đó bất thường, Dạ Tước Thiệu đưa mắt nhìn vào thân thể mình, anh giật mình hoảng hốt khi bản thân mình trần truồng.
Lúc này anh hoảng loạn mà lùi lại phía sau, bỗng nhiên anh cảm nhận được tay mình chạm vào một thức rất mềm mại.
Dạ Tước Thiệu từ từ đưa mắt nhìn sang, đập vào mắt anh là một người con gái xinh đẹp, chiếc chăn chỉ đắp ngang eo, để lộ ra tấm lưng trắng mịn, trên lưng của cô ấy có những vết sẹo màu trắng hồng chằng chịt nhưng không thể làm xấu đi đường cong hút hồn.
Mái tóc mượt lụa như nhung xoã xuống che đi phân nửa khuôn mặt yêu kiều của cô ấy cũng, cũng không khiến Dạ Tước Thiệu không nhận ra người thiếu nữ trước mặt là ai.
Là Lâm Phi Đào, người anh thầm yêu đơn phương sao?
Dạ Tước Thiệu không tin vào những gì mắt anh vừa nhìn thấy.
Bàn tay run rẩy trên không trung từ từ hạ xuống, vén gọn mái tóc mai của thiếu nữ lên, Dạ Tước Thiệu càng không thể nào tin nổi, người con gái này đích thực là Lâm Phi Đào.
Dạ Tước Thiệu thật sự điên rồi! Tại sao anh lại ngủ cùng với Lâm Phi Đào cơ chứ? Rõ ràng chiều hôm qua chính mắt anh nhìn thấy Lâm Phi Đào lên xe của Lục Cảnh Sâm cơ mà, sao sáng sớm thức dậy lại nằm bên cạnh anh?
Vết thương phía sau gáy anh một lần nữa truyền lên đại não khiến Dạ Tước Thiệu đau nhói lại.
Anh vừa ôm vết thương của mình, cố gắng nhớ lại những gì hôm qua xảy ra.
Điều cuối cùng anh nhớ là hôm qua sau khi đưa Tiểu Quý về nhà, điện thoại anh nhận đến cuộc gọi khẩn cấp của cấp trên, họ kêu anh lập tức đến bệnh viện tiếp nhận ca phẫu thuật.
Đến khi anh lên xe thì tự nhiên phía sau gáy bị thứ gì đập mạnh, sau đó đầu óc anh quay cuồng, hai mắt từ từ tối sầm lại.
Anh mất tích một cách đột ngột như vậy, liệu rằng ca phẫu thuật đó giao cho ai?
Nhớ đến điều này, Sảnh Thế Trịnh đoán ngay là anh là người bị hại.
Nhưng người muốn hại anh là ai? Anh nhớ bản thân mình có đắc tội với ai đâu mà?
Dạ Tước Thiệu vừa suy nghĩ miên man, vừa xuống khỏi giường nhặt quần áo của mình lên mặc.
Ưm… đau quá…
Bụng dưới của Lâm Phi Đào truyền đến cơn đau nhức bủa khiến cho cô tỉnh giấc.
Cô bò ngồi dậy, lấy tay dụi mắt.
Lúc này Lâm Phi Đào vẫn chưa nhận ra bản thân mình đang trần trụi, cô vén gọn lại tóc lên.
Cô không hiểu sao, hôm nay thức dậy cô lại cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến vậy.
Dạ Tước Thiệu đang cài cúc áo sơ mi cuối cùng nghe thấy tiếng động từ phía sau lưng mình, anh quay người lại, đập vào mắt anh là thân hình trần trụi quyến rũ của Lâm Phi Đào, cũng may mái tóc dài của cô đã che đi bộ ngực căng đầy của cô.
Nhìn thấy thân thể không một mảnh vải che thân của cô, Dạ Tước Thiệu ngượng ngùng xoay người lại.
Khụ… khụ… Lâm Phi Đào, em tỉnh rồi sao?
Thanh âm này không phải của Lục Cảnh Sâm?
Lâm Phi Đào giật mình quay mặt nhìn theo tiếng động phát ra.
Trước mắt cô là một bóng lưng lạ lẫm, đây không phải là hình dáng quen thuộc của Lục Cảnh Sâm.
Anh là ai? Nói rồi cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây căn bản không phải là phòng ngủ xa hoa của Lục Cảnh Sâm? Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Lâm Phi Đào cảm thấy người mình không có một chút vướng bịu gì, cô cúi đầu xuống phát hiện bản thân cô không một mảnh vải che chắn.
Cô hoảng hốt kêu lên, đồng thời lấy chiếc chăn cuốn gọn lấy mình.
Aaaa!
Bịch!
Không cẩn thận cô rơi mình khỏi giường trong lúc lùi lại phía sau.
Dạ Tước Thiệu nghe tiếng thất thanh của Lâm Phi Đào, anh không chần chừ mà quay đầu lại.
Nhưng có điều, khi quay lại nhìn cô, ánh mắt anh rơi vào đoá hoa đỏ ửng nở rộn ở trên mặt drap màu trắng, toàn thân Dạ Tước Thiệu bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ.
Sau khi rơi xuống đất, Lâm Phi Đào ôm lấy cái bụng đau của mình, ánh mắt cô hướng tới người đàn ông lạ mặt kia, chợt nhận ra người đàn ông đó không phải xa lạ mà là Dạ Tước Thiệu.
Dạ Tước Thiệu, sao lại là anh?