Mặc Ái La đặt ly cà pha vẫn còn bốc khói lên bàn xê dịch về phía anh.
Lục Cảnh Sâm lúc này cảm thấy cổ họng mình hơi khát nước, anh không hề liếc nhìn ả ta, đưa ly cà phê lên miệng rồi từ từ thưởng thức.
Sau khi uống một hơi thật dài, Lục Cảnh Sâm đã uống cạn ly cà phê do Mặc Ái La tự tay pha cho.
Giọng nói ra lệnh cho cô ra vẫn lạnh lùng như ngày thường.
“Không còn việc gì nữa thì ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc cần phải làm!”
Tận mắt chứng kiến Lục Cảnh Sâm uống hết ly cà phê mình pha cho, đáy lòng của Mặc Ái La hò hét vui mừng, nhưng bên ngoài cô ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đối với cấp trên.
"Em muốn ở cùng anh!"
"…." Lục Cảnh Sâm im lặng không thèm đáp lại lời nói của cô ra.
"Anh cứ làm việc đi, để em ngồi từ phía xa ngắm nhìn anh làm việc cũng được!"
"….." Lục Cảnh Sâm mặc kệ, không thèm quan tâm đến lời nói của cô ta.
Anh mặc kệ cho ả ta có nói gì, việc quan trong nhất là giờ đây anh phải hoàn thành nốt văn kiện chồng chất như núi này, mong sao hoàn thành sớm để trở về ngắm nhìn Tiểu Bạch Thỏ đang đợi anh ở nhà.
Mặc Ái La thấy anh im lặng, một lời cũng không đáp lại lời nói của mình khiến cho ả ta cảm thấy tức tối trong lòng.
Cô ta tựa hông mình vào mép bàn làm việc của anh, hai tay ả ta chống lên bàn, lưng đối diện với mặt của Lục Cảnh Sâm.
Tuy anh không tận mắt nhìn cử chỉ nhất động của cô ta, anh thừa biết đối phương đang giở trò quyến rũ khơi dậy dục vọng của mình.
Lục Cảnh Sâm không bận tâm đến hành động của cô ta, vẫn giữ nét mặt lạnh lùng khó gần, chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hôm nay Mặc Ái La đến công ty làm việc như đến đây để trình diễn thời trang.
Ả ta ăn mặc đồ hiệu đắt tiền bó sát người, trong giờ làm thi thoảng lại tô son đánh phấn, vẻ đẹp của cô ta hút hồn khiến cho bao nữ nhân viên trong công ty đều chạnh lòng với ả ta.
Mọi người trong công ty đều biết Mặc Ái La là vị hôn thê của tổng tài, là tổng tài phu nhân tương lai của bọn họ, vậy nên cô ta thường ngày đến đây làm thì ít, tô son điểm phấn thì nhiều.
Ngay cả những người có chức vụ cao hơn ả ta cũng không dám lên tiếng trách móc cô ta.
Cô ta là tổng tài phu nhân tương lai, ai có cái lá gan to dám đụng đến cô ấy?
"A Sâm, anh và Lâm Phi Đào dạo này thế nào rồi?"
Không gian căn phòng im lặng một chút, bỗng Mặc Ái La lên tiếng đánh tan khoảnh khắc im lặng này.
Lục Cảnh Sâm nghe ả ta nhắc đến người con gái mình yêu, cây bút trên tay anh đang viết văn kiện bỗng dưng khự lại, anh không trả lời lại cô ta, ánh mắt vô hồn nhìn đăm chiêu vào những dòng chữ trên văn kiện.
Không khí trong phòng lúc này ngột ngạt đến khó thở, tựa như nhiệt độ trong phòng tụt xuống vài độ C.
Mặc Ái La không biết điều nguy hiểm sắp xảy đến với mình, ả ta vẫn ung dung ngồi lên bàn việc của Lục Cảnh Sâm.
Lời nói của cô ta tựa như đang khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
"Cô ta có gì tốt đẹp đâu chứ, ngoài anh ra bên cạnh cô ta còn rất nhiều người đàn ông khác.
Không chỉ có bác sĩ họ Dạ kia, mà ở trường có rất nhiều người đang theo đuổi cô ta kể từ sau khi cô ta lột xác khỏi thân phận vịt bầu xấu xí.
Dung nhan tuyệt sắc giai nhân của cô ta xứng danh với nhiều loại danh tiếng khác, hà cớ sao cô ta lại thích gắn cho mình cái mác “con giáp thứ mười ba” đến như vậy chứ?"
Rắc!
Cây bút nằm gọn trong tay của Lục Cảnh Sâm đã bị anh dùng lực gãy thành đôi.
"Rõ ràng cô ta đã làm chuyện đó với tên bác sĩ kia, vậy mà cô ta vẫn mặt dày đến trường quyến rũ người đàn ông khác!"
Khoé môi Lục Cảnh Sâm lúc này mới nhếch lên nở ra một nụ cười khinh bỉ.
Mười đầu ngón tay anh đan lại với nhau chống trước cằm, giọng nói tựa như một luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ tảng băng ở hai cực.
"Xem ra Mặc tiểu thư rất biết rõ về cuộc sống thường ngày của vợ tôi nhỉ?"
"Vợ?" Mặc Ái La ngạc nhiên khi chính tai cô ta nghe tiếng từ “vợ” thoát ra từ cuống họng của anh.
Cô ta quay ngoắt người lại về trước mặt Lục Cảnh Sâm, nét mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Lục Cảnh Sâm nhìn cô ta nở một nụ cười giễu cợt.
"Sao? Mặc tiểu thư có ý kiến gì với vợ tôi sao? Tôi nhớ vợ tôi có đắc tội gì với cô đâu mà cô lại cho người giám sát mọi nhất cử nhất động của vợ tôi đến như vậy?"
"Hiểu rõ từng mọi ngóc ngách, những gì vợ tôi làm ư?"
Mặc Ái La mặt mũi tái mét không còn hột máu, nhưng cô ta cố tỏ vẻ ta đây rất bình tĩnh, không nhận ra lỗi sai của mình.
"Anh nói cái gì vậy? Chẳng phải vì cô ta phản bội anh sao? Cô ta đã lên giường với người đàn ông khác.
Không lẽ một tổng tài cao quý như anh lại đi dùng lại đồ người khác đã động chạm vào sao?"
"Mặc tiểu thư sao lại biết chắc chắn rằng vợ tôi đã từng qua tay người đàn ông khác!"
Những câu hỏi không có đáp án thốt ra trong cuống họng của Lục Cảnh Sâm khiến