Lâm Phi Đào sửng sốt trước giọng điệu của người nằm phía trên.
Câu nói này không phải dạng vừa đâu, nghe thôi cũng đủ để cô đoán ra tình hình sắp diễn ra.
Cô bắt đầu phản kháng, tứ chi giãy giụa dưới thân thể hắn càng khiến cho đốm lửa dục vọng của hắn sắp sửa bén cháy.
Đêm qua anh đã...!
Cả đêm qua đã khuấy đục tấm thân cô, khó khăn lắm lười biếng ngồi dậy.
Ấy thế mà giờ đây một lần nữa bị đè xuống giường.
Không đủ.
Hắn lạnh lùng buông một câu nói ngắn gọn và đầy ẩn ý.
Nhìn nét mặt đau đớn của Lâm Phi Đào, hắn không chịu được mà bất giác cúi người xuống hôn lấy đôi môi hồng hào đang run rẩy trong không trung.
Mới sáng sớm đã được thưởng thức hương vị riêng trong khoang miệng cô, có lẽ là một vị ngọt ngào đằm thắm thuộc về riêng người đàn ông đang nằm phái trên.
Miệng lưỡi giao nhau tạo lên âm thanh ái muội quen thuộc cùng với tiếng rên rỉ mờ ám vẫn còn mắc nghẹn trong cuống họng của người con gái.
Sau một hồi, Lục Cảnh Sâm lưu luyến buông thả cánh môi non mềm sớm bị hắn ngấu nghiến đến sưng tấy lên.
Sợi tơ bạc kết nối giữa hai đầu lưỡi ánh lên trong buổi sớm ban mai.
Hắn tiếc nuối mà cố lướt đầu lưỡi viền quanh khuôn môi trái tim của Lâm Phi Đào.
Hộc...!hộc...!anh...!
Hơn thở gấp gáp, ánh mắt mơ hồ, gò má nhộm hồng, mồ hôi lấm tấm đọng trên vừng trán… tất thảy đều thu gọn vào tầm nhìn của người đàn ông.
Nhìn vẻ mặt của cô có chút gợi tình, Lục Cảnh Sâm không kìm nén dục vọng như mọi khi nữa, đốm lửa nhỏ chất chứa sự chiếm hữu của hắn bắt đầu phập phùng.
Vẻ mặt này của em là đang mời gọi anh?
Lục Cảnh Sâm vuốt ve đôi môi sưng tấy bị hắn ngấu nghiến, tay còn lại trượt xuống theo đường cong phủ lên bầu ngực đẫy đà của cô, sau đó trườn xuống bụng phẳng, dần dà tịnh về nơi nhạy cảm nhất của người thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh.
Khoé môi Lục Cảnh Sâm nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, từng đầu ngón tay ve vãn nơi tư mật của Lâm Phi Đào.
A...!em...!em thật sự không có....!
Nơi nhạy cảm nhất bị đột ngột động chạm, Lâm Phi Đào bất giác khép chặt đôi chân thon của mình lại đồng thời hai bàn tay run rẩy của cô nắm chặt lấy cánh tay xấu xa của hắn, tránh đi việc làm mờ ám của đối phương.
Là anh cưỡng bức em.
Nghe được thanh âm có phần thay đổi của người con gái nằm dưới tấm thân của mình, hắn không nhịn được cảm xúc trong lòng mà toàn thân phát hoả vì dục vọng trỗi dậy.
Thân dưới của bắt đầu đau nhức mà ngẩng cao đầu mà đòi trượt vào nơi ẩm ướt nhất.
Từng đầu ngón tay hắn chôn vùi trong nơi nhạy cảm của cô không chịu buông thả mà thích thú khuấy đảo nhịp nhàng khiến thân thể gợi tình của Lâm Phi Đào theo quân tính mà ưỡn toàn thân cong lên, hứng chịu từng động tay mèo vườn chuột của hắn.
Ha~
Mi tâm của Lâm Phi Đào nheo lại, hơi thở ngày càng gấp gáp phà vào khuôn ngực cuồn cuộn hằn lên thớ thịt bắp của hắn.
Không chịu nổi sự đùa cợt chiếm hữu của hắn, hai tay cô chống trước ngực của hắn, lấy sức lực có trong người mà cố gắng đẩy người hắn ta ra.
Nhưng sức lực của cô đâu đủ để xô đẩy một người đàn ông trưởng thành, đã thế hiện tại hắn ta đang mang trong mình một đóm lửa chất chứ dục vọng nguyên thuỷ.
Hắn không quan tâm đến phản kháng của cô.
Đầu ngón tay cái của hắn vờn đùa đầu lưỡi ướt át của cô, tay phía dưới không ngừng khơi dậy dục vọng, khuấy đục nơi tư mật mê hoặc lòng người.
Ưm...!
Lâm Phi Đào không kìm nén được âm thanh kiều mị của mình mà bất giác rên lên.
Thân dưới của cô truyền đến một dòng điện kích thích chạy nhảy khắp dây thần kinh, hướng lên đại não khiến cho toàn thân Lâm Phi Đào run rẩy thêm những nhịp chuyển động đầu ngón tay của hắn.
Ngón tay của Lục Cảnh Sâm vẫn đùa nghịch nơi sâu nhất trong cơ thể của người thiếu nữ nằm ở dưới thân mình.
Còn bản thân hắn thì ung dung ngắm nhìn vẻ mặt gợi tình của cô.
Hai tay của Lâm Phi Đào nắm chặt lấy bả vai vững chắc của hắn, khoé mi cô tuôn trào ra giọt lệ mặn chát, cái miệng nỉ non chất chứa mật ngọt van xin hắn buông tha.
Anh tha cho em được không? Thật sự đêm qua anh đã...!á...!
Không để cô nói hết câu, hắn nhẫn tâm khuấy động mạnh hơn nơi thần bí nhất.
Vẻ mặt hắn lộ rõ bản tính cầm thú, khoé môi nở ra một nụ cười của ket sát nhân.
Không đủ, đêm qua anh vẫn chưa chơi em đủ.
Lại nói là không đủ? Đáy lòng của Lâm Phi Đào truyền lên một tia phẫn nộ cùng với tiếng than uất ức.
Rõ ràng đêm qua cô suýt ngất bao lần nhưng đều tại hắn ta, hết lần này đến lần khác lôi kéo cô thức tỉnh lại.
Hành hạ cô cả đêm, khuấy đục thân thể của cô đến luỵ tàn cũng không buông tha.
Ấy thế mà giờ kêu không đủ? Thật là vô lý và bất công bằng!
Nhưng mà...!
Không nhưng nhị gì hết!
Không để cho cô nói hết câu, hắn ngang nhiên cướp