Không biết trải qua bao nhiêu lên cao trào, qua bao lần tư thế, đến nỗi tấm thân này mềm nhũn không còn nổi sức lực đến trụ được từng cú thúc mạnh bạo.
Lâm Phi Đào lúc này quỳ rạp trên giường, hai tay siết chặt lấy drap giường sớm đã bị cô nhàu nát, giọng nói khàn khàn đứt quãng.
"Ưm...!Sâm...!em mệt quá...!tha cho em đi...!á..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì dưới hạ thể hứng chịu cú thúc mạnh, ngay sau đó cô cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông bao phủ lên tấm lưng nhỏ bé.
Hai tay của anh ta vòng ra trước eo ôm chặt lấy cô, thắt lưng của hắn không ngừng luân chuyển, lực đạo ở tư thế này một lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh.
"Tiểu yêu tinh, em sinh ra để quyến rũ anh ư?"
Vừa nói gương mặt tà mịn của hắn ghé sát vào bên tai cô, rít mạnh vài hơi, sau đó di chuyển mũi hít ngửi hương thơm trên mái tóc của cô.
"Người của em thật thơm, thật khiến anh lưu luyến không muốn dừng lại trong cuộc vui hoan lạc này."
"Dừng...!dừng lại đi...!em thật sự không chịu nổi nữa...!ưm..."
Chưa dứt câu Lâm Phi Đào cảm nhận được hai bên má của mình bị nắm mạnh, ngay sau đó một lực mạnh điều khiển khuôn mặt cô ngoảnh lại phía sau, tâm trạng ngổn ngang lẫn mệt mỏi mà đón nhận nụ hôn khát tình của người nằm trên.
Nụ hồng này lôi kéo cô vào cuộc làm tình mới, một tư thế mới và sự nồng nhiệt của hai cá thể khi va chạm nhau, nơi đoá hoa thẹn thùng kia cũng không chịu nổi của sự cám dỗ, cứ ra sức siết chặt lấy vậy đàn ông nóng bỏng, miệng hoa không ngừng tuôn trào ra những thứ mật dịch trắng sệt.
Ngoài trời lúc này nổi từng trận gió Tây Nam, những cành cây dao động trong bầu không khí se lạnh, từng chiếc lá rụng rơi chạm xuống mặt đất lạnh lẽo, một số chiếc lá chạm vào bên khung cửa sổ của căn phòng đang tràn ngập nhục dục.
Bên trong không có lãnh lẽo như bên ngoài, nó được bao phủ một bầu không khí rạo rực, từng tiếng thở gấp gáp, từng tiếng rên ám dục, những âm thanh ma sát của hai tấm thân cũng đủ sức làm cho sức nóng bủa vây khác căn phòng.
Đêm nay có lẽ là một đêm rất dài, một đêm chứa đầy những cuộc vui hoan lạc ướt át...!
*
Trời bắt đầu chuyển rạng, từng ánh triêu dương phía bên ngoài chiếu vào khe cửa.
Lâm Phi Đào lưởi biếng nằm ở trên giường lớn, chiếc chăn mỏng đắp ngang eo, mái tóc óng mượt rủ xuống che đi những phần nhạy cảm trên có thể của người thiếu nữ đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến đánh thức Lâm Phi Đào, cô hậm hực mà khó chịu trong người, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó, vươn tay ra quơ quơ phía bên cạnh.
"Lục Cảnh Sâm, có người gõ cửa."
Đáp lại cô chỉ là tiếng gõ cửa từng hồi, ngoài tiếng đó ra không còn một thứ âm thanh nào khác.
Lâm Phi Đào từ từ mở mắt ra, thấy bên cạnh mình là một khoảng trống không.
Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, trong phân tâm dấy lên từng đợt hoài nghi.
Dạo này Lục Cảnh Sâm rất khác thường.
Đã hai ngày nay, sáng nào cũng đều như vậy.
Sau một cuộc tình đầy ướt át ấy, anh rời đi không một tiếng động gì.
Cô chẳng hề biết anh ta rời đi lúc nào, chỉ biết rằng khi ánh triêu dương buổi sớm chiếu vào, lúc cô thức giấc thì không còn thấy anh ở bên cạnh rồi.
Lẽ nào công ty anh có việc nên phải đi sớm về khuya sao?
Lâm Phi Đào lười biếng nằm dài trên giường, nhắm đôi mắt vào chẳng buồn dậy.
Cả đêm ra bị giày vò đến toàn thân mềm nhũn, hiện tại lấy đâu ra sức lực để mà đứng dậy.
Ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng gõ cửa cùng với giọng nói êm dịu.
"Chị Đào, chị đã dậy chưa?"
Lâm Phi Đào khẽ cửa động, cảm giác từng khúc xương không phải của cơ thể mình, cứ rã rời mềm oặt ra.
"Tiểu Ái, có chuyện gì sao?"
Cô khễ nâng cao giọng, vọng hỏi đối phương ở phía sau cánh cửa.
Tiểu Ái ở bên ngoài sốt sắng, vì đã gần mười phút gõ cửa không thấy cô trả lời nên có chút lo lắng.
Đến khi xác thực cô vẫn còn ổn bèn cất tiếng
"Em có thể vào bên trong được không?"
Lâm Phi Đào chẳng hề suy ngẫm nhiều, trực tiếp đồng ý: "Em vào đi."
Dù sao cô cũng chẳng còn sức lực để mà vực dậy, đành phải nhờ đến sự trợ giúp của cô em gái này.
Nấc khoá cửa xoay vòng đúng ba nấc, ngay sau đó tay nắm cửa bị một lực vặn xuống, cửa phòng theo đó mà bị đẩy ra khỏi nấc cửa.
Sau cánh cửa ấy, một thân hình nhỏ nhắn mặc đồ gái hầu bước vào, trên tay còn cầm một bát soup bột củ sen vẫn còn nóng hổi.
"Mẹ bảo em mỗi sáng bưng lên cho chị một bát soup này để chị ăn con tẩm bổ cho sức khoẻ."
Lâm Phi Đào chỉ biết cười nhạt một cái sau khi nghe câu nói ngây thơ của một cô gái mười lăm tuổi.
Cái gì mà tầm bổ sức khoẻ cơ chứ?
Những thứ cô ăn vào chưa kịp hấp thụ dinh dưỡng vào trong cơ thể này đã bị người đàn ông giày vò, sáng nào cũng không thể xuống được giường.
"Bỏ đi.
Chị chẳng thấy món này bồi bổ một chút nào."
Lâm Phi Đào kéo chăn đắp qua ngực đồng thời nằm nghiêng sang nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Ái.
"Em dùng món soup đó đi.
Chị không có tâm trạng để thưởng thức, mệt lắm."
Tiểu Ái ngây ngô chưa trải sự đời, đặt bát soup cạnh tủ giường, sau đó ngồi bên mép giường với cô.
"Không được, em không thể ăn." Con bé lắc đầu phản đối.
"Mẹ em nói, món này rất