Sau khi nói ra những lời ấy, trong lòng Cố Thuần Nhã bỗng nhẹ nhõm đi rất nhiều, giống như đã trút bỏ được gánh nặng.
Ở bên kia đường, Tuấn Lãng đang dựa vào chiếc xe BMW mình mới mua, nhìn cô mỉm cười.
“Anh đảm bảo bố mẹ em sẽ không biết chuyện em yêu sớm.
Nhưng bù lại hôm nay toàn bộ thời gian của em phải dành cho anh..”
Cố Thuần Nhã không khách sáo mở cửa xe ngồi vào.
“Nếu em không đồng ý thì sao..”
“Không đồng ý cũng được, nhưng vừa rồi anh ngứa tay có quay lại cảnh em đá thằng nhóc đó rồi..”
Cố Thuần Nhã nén giận, giơ nắm đấm lên doạ anh.
“Coi như anh giỏi, hôm nay muốn chém muốn giết tuỳ anh..”
Phải công nhận anh rất biết đánh vào chỗ hiểm.
Cố Thuần Nhã sợ nhất là bố mẹ biết cô yêu sớm.
Đặc biệt là mẹ cô, ngày xưa vì trót mang thai cô nên phải từ bỏ đam mê, cho nên bà thường xuyên dặn dò cô phải tập trung vào việc học, không nên yêu sớm.
Nếu mẹ cô biết chuyện này, lại còn do Tuấn Lãng nói, đảm bảo sẽ lột da cô.
Nhận được sự đồng ý của Cố Thuần Nhã, Tuấn Lãng hí hửng lái xe đưa thẳng cô ra sân bay.
Cố Thuần Nhã ngơ ngác đến khi lên máy bay mới quay sang trách móc.
“Này Tuấn Lãng, anh muốn đưa em đi đâu.
Em còn phải về đi học..”
Tuấn Lãng mỉm cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu cô.
“Hai ngày cuối tuần nên thư giãn một chút.
Anh hứa sẽ không để ảnh hưởng tới việc học của em..”
Máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố S, Tuấn Lãng đưa Cố Thuần Nhã về khách sạn nghỉ ngơi một chút, sau đó đưa cô đi ăn.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì từ đâu một âm binh xuất hiện.
Một người phụ nữ ăn mặc thiếu vải không biết xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Tuấn Lãng, ôm lấy cánh tay anh.
“Tuấn Lãng, lâu như vậy mà giờ anh mới tới tìm người ta..”
Cố Thuần Nhã nghe thấy sắc mặt đen lại, cô cười lạnh.
“Âu Dương Tuấn Lãng, anh chơi gái ở thành phố A chưa chán, còn dây dưa tới tận đây?”
Tuấn Lãng nhìn vẻ mặt tức giận của cô thì vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì cô biểu