Tâm trạng của Cố Thuần Nhã không ổn định, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ, Lục Tử Hân gọi cho Tuấn Lãng tới đón cô về.
Tuấn Lãng nhận được tin khi đang mở cuộc họp, cấp dưới vẫn còn đang báo cáo, anh bỗng đứng bật dậy đập bàn..
“Chị nói gì cơ, Tiểu Nhã có thai?”
Điện thoại đã tắt được vài phút, Tuấn Lãng vẫn đang đứng đơ ở đó.
Kiều Nam thấy không ổn liền lên tiếng gọi..
“Chủ tịch...!Chủ tịch...”
Tuấn Lãng ngơ ngác quay đầu, anh không kiềm chế được tâm trạng vui sướng của mình lúc này, lập tức ôm chầm lấy Kiều Nam, suýt chút nữa còn nhảy cẫng lên..
“Tôi được làm bố rồi...!mọi người thấy gì không...!tôi sắp được làm bố rồi..”
Tất cả mọi người đều thấy vui lây cho chủ tịch của mình, nhân niềm vui này, có phải bọn họ sẽ được nghỉ ngơi ít ngày hay không.
Chỉ có Trì Soái là bĩu môi không vui, Giang Dĩnh thấy vậy thắc mắc..
“Anh sao vậy, sao lại cau có như thế..”
“Em xem từ bé đến lớn anh đều thua tên mặt lạnh đó thì không nói.
Tại sao đến chuyện này nó cũng thắng anh chứ.
Xem ra tối nay anh phải cố hơn mới được..”
Giang Dĩnh hiểu ý anh nói, đỏ mặt đánh anh một cái.
Cái tên này đúng là vật họp theo loài với Tuấn Lãng, đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đen tối này.
Trước đó cô và Cố Thuần Nhã đã từng tâm sự, chỉ muốn cách xa bọn họ một chút, để buổi tối có thể ngủ ngon hơn.
Tuấn Lãng giao lại quyền chủ trì cuộc họp cho Trì Soái, còn anh thì vội vàng chạy tới bệnh viện.
Mặc kệ sự phản đối của Cố Thuần Nhã, anh đưa cô đi khám thai rồi bắt cô trở về.
“Tuấn Lãng, ít nhất anh cũng phải để em làm nốt buổi hôm nay chứ.
Về giữa chừng như vậy, mọi người sẽ nghĩ em ra sao..”
“Không cần quan tâm suy nghĩ của họ.
Anh nuôi em được..”
Cố Thuần Nhã không vui.
“Em tự kiếm tiền nuôi sống được bản thân mình.
Không cần anh phải nuôi em..”
Tuấn Lãng biết mình lỡ lời, vội nhận sai với cô.
“Anh xin lỗi, anh không suy nghĩ như vậy..”
Cố Thuần Nhã thở dài nằm trong ngực anh.
ngôn tình hoàn
“Tuấn Lãng, em nên nói chuyện này với mẹ em ra sao