Từ ngày hôm ấy, Cố Thuần Nhã gặp Tuấn Lãng ở đâu là tránh mặt ở đó.
Cô không dám nhìn thẳng vào người anh, vì chỉ cần nhìn là cô tự giác nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, mặt không tránh được đỏ bừng.
Tuấn Lãng lại cố tình làm ngơ, xem như đó là chuyện hết sức bình thường, anh còn thủ thỉ vào tai cô.
“Nhóc con, đó là biểu hiện bình thường của đàn ông.
Anh mà không như thế mới không giống bình thường.”
Cố Thuần Nhã đỏ mặt trừng mắt.
“Biến thái, tránh xa em ra.
Em không muốn nhìn thấy anh...”
Tuấn Lãng hết cách, đành mặc kệ cô.
Một chàng trai hai mươi tuổi sinh lực đang tràn trề, anh chỉ tự mình giải quyết thôi mà cô lại cho rằng anh là biến thái, thật bất lực...
Kết quả hai người giống như chiến tranh lạnh một tháng, đằng sau Tuấn Lãng cũng không xuất hiện cái đuôi nhỏ như mọi khi nữa.
Anh bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, không muốn tìm bạn gái làm lá chắn nữa.
Buồn bực cả tháng bỗng chốc được giải toả vì bữa cơm thân mật giữa hai nhà.
Âu Dương gia và Cố gia vốn là tri kỉ, Tô Phương Hà và Sở Dung thân thiết như chị em ruột thịt, cứ mỗi tháng lại tụ tập hai gia đình gặp mặt một lần.
Lần này cũng như mọi khi, hai ông bố thì rủ nhau đánh cờ, hai bà mẹ bận rộn dưới bếp nấu nướng.
Cố Hạo Trạch thì bám dính lấy Sơ Hạ.
Vậy nên trong phòng khách chỉ còn Tuấn Lãng và Cố Thuần Nhã.
Bầu không khí ở đây yên tĩnh một cách lạ thường, Cố Thuần Nhã vẫn như cũ không nhìn mặt anh, Tuấn Lãng phải ho nhẹ để xua tan sự khó xử.
Anh nhích lại gần cô, nhẹ giọng..
“Nhóc con...!à không...!Tiểu Nhã, em vẫn chưa quên chuyện đó sao...”
“Chuyện gì? Chuyện anh cởi chuồng trong phòng sao?”
Tuấn Lãng tức đỏ mặt, nhưng vẫn phải nín nhịn.
“Tiểu Nhã, em vẫn còn nhỏ.
Lớn thêm vài tuổi nữa em sẽ biết đây là chuyện bình thường..”
“Ồ, vậy đợi lớn thêm vài tuổi nữa em sẽ quên..”
Thôi được rồi, anh chịu thua, không nhắc tới là được rồi.
Vì chuyện này mà Cố Thuần Nhã ngại chạm mặt anh, không còn bám đuôi anh như trước nữa.
Ai cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Trì Soái.
Hôm