Mật Ngọt Trong Tim Anh

????


trước sau

Editor: Mứt Chanh

"Em mua hai vé."

Trả lời xong, Ngu Vãn nhớ tới trước câu hỏi này còn có một câu.

Anh nói là: Tôi cũng muốn xem.

Hai câu nói một trước một sau kết hợp với nhau, ý tứ hẳn là: anh biết Giang Triệt sẽ không đến được nên muốn vé xem phim trong tay cô.

Ngu Vãn rất hào phóng đáp: "Vừa lúc em có nhiều hơn một vé, anh muốn xem thì em cho anh."

Lục Thức nhẹ cong môi dưới: "Cảm ơn."

"Anh đừng khách khí, dù sao em mua nhiều thêm một vé, em còn phải cảm ơn anh đã đưa thẻ thư viện đến cho em."

Ngu Vãn cúi đầu nói chuyện, đồng thời ngón tay click mở tin nhắn điện thoại, tìm được mã lấy vé kia rồi đưa tới trước mặt anh...

"Dạ, mấy con số này chính là mã lấy vé, anh hãy cầm điện thoại trực tiếp chụp nó đi ạ."

Đợi một lát, chưa thấy người bên cạnh có động tác gì, cô nghi hoặc nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn về phía trước.


Ánh mắt va vào nhau, chỉ thấy đuôi lông mày của chàng trai nhướng lên, hỏi ngược lại: "Thời gian hai vé không giống nhau, không thể cùng đi lấy sao?"

Có thể đương nhiên là có thể.

"Nhưng bây giờ em muốn đến thư viện để mượn sách trước một chuyến, anh cầm lấy mã vé, không cần chờ em đâu, có thể trực tiếp đến rạp chiếu phim."

"Không cần." Đôi môi mỏng của chàng trai mấp máy, nhìn cô với đôi mắt đen nhánh: "Tôi đi thư viện với em."

"...... À, vậy cũng được."

Thư viện ngay bên cạnh Starbucks, cao ba tầng, diện tích rất lớn, các kệ sách được sắp xếp ngăn nắp, hết hàng này đến hàng khác, liếc mắt nhìn sang tất cả đều là sách.

Ngu Vãn đứng trước máy, ngón tay ấn trên giao diện vài cái đưa vào sách muốn tìm, vài giây sau, công cụ tìm kiếm hiển thị ra kết quả.


Truyện ngắn chọn lọc của Maupassant, tầng hai, hàng 3, khu D.

Ngu Vãn đọc thầm hai ba lần ở trong lòng, xác nhận mình nhớ kỹ mới đi thang cuốn lên tầng 2 với Lục Thức.

Trước tìm được khu D rồi lại tìm được kệ sách được đánh dấu số 3.

Một giá sách khổng lồ dài khoảng hơn năm mét.

Lục Thức đứng ở bên cạnh thì thấy cô bé nhích gần đến sách trước mặt và tìm từng quyển một.

Lúc tìm, ngón trỏ trắng trẻo đi một đường, trong chốc lát cả người ngồi xổm xuống nhìn xem sách phía dưới, trong chốc lát đứng lên tìm xem phía trên.

Với một chiếc váy trắng tựa như một bé thỏ con lanh lợi.

Lục Thức đứng ở bên cạnh nhìn một lát, môi nhếch lên trên mà bản thân cũng chẳng nhận ra được.

Sau đó cũng đi qua đó giúp đỡ cô cùng tìm.

Hai tầng trên cùng của giá sách đối với Ngu Vãn mà nói hơi cao, cô dùng bàn tay nhỏ lay kệ sách, nhón mũi chân nhưng vẫn không với đến.


Cô đang định cố gắng rướn cổ lên một lần nữa thì trước mặt cô xuất hiện một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng ngang trời.

Bàn tay kia rút ra một quyển với bìa màu đỏ thẫm trên kệ sách dựng thẳng một loạt tên sách, chính là thứ cô cần tìm.

Lục Thức đưa sách cho cô.

Ngu Vãn hạ mũi chân đang nhón lên xuống, nhận lấy sách, xoay người, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cong mắt: "Cảm ơn nha."

Chung quanh rất yên tĩnh, giọng nói cố ý nén lại, ba chữ nói ra rất nhẹ gần giống như hơi thở.

Lục Thức gục đầu xuống, nhìn thấy cô phát ra chữ "nha" cuối cùng thì một hàng răng trắng nếp ngay ngắn lộ ra.

Giọng mũi mềm và nhẹ vô cùng, luồn vào tai anh mang đến cảm giác tê dại, giống như bị cánh bướm quét qua

Anh bước ra trước một bước đi tới bên ngoài giá sách, cô gái nhỏ giơ tay nhéo vành tai nơi tạm thời không thấy.
Ngu Vãn cho rằng anh chờ sốt ruột nên cũng vội vàng theo sau.

Khi đến máy giúp mình tự mượn sách, cô quét mã vạch ở phía ngoài cùng bên phải của cuốn sách, sau đó lấy thẻ thư viện ra và quẹt thẻ.

Trên màn hình hiện lên bốn chữ cho mượn thành công, Ngu Vãn đặt quyển sách vào trong cặp sách nhỏ đeo trên lưng rồi ngẩng đầu nói với anh: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Rạp chiếu phim ở ngay trước thư viện một chút, hai người đi qua đó, cách lúc mở màn còn có mười lăm phút.

Ngu Vãn đi lấy vé cầm ở trong tay thì nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Em uống cái gì?"

"Dạ?"

"Em mời tôi xem phim, tôi mời em uống nước."

Nói như vậy cũng hợp lý. Ngu Vãn suy nghĩ, nói ra một trong những hương vị yêu thích của mình: "Em muốn một ly trà sữa hoa nhài tuyết đầu mùa."
Lục Thức đi đến khu vực đồ uống gần đó xếp hàng, Ngu Vãn cũng đi chung qua đó đứng bên cạnh anh và cùng nhau chờ.

Trước mặt bọn họ có hơn chục người nhưng nhân viên bán hàng nhanh nhẹn tay chân hết ly này đến ly khác, làm nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã đến phiên bọn họ.

Lục Thức lấy điện thoại di động quét mã QR thanh toán tiền, ngón tay co lại cầm lấy hai ly nước, anh giống cô cũng muốn trà sữa hoa nhài tuyết đầu mùa.

Hai người vào rạp chiếu phim, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh nên vẫn còn rất đông người, gần như là kín chỗ.

Hai người ngồi ở hàng ghế thứ 5. Sau khi ngồi xuống một lúc lâu, trên màn hình lớn trước mặt xuất hiện logo ấn rồng của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia.

Cuộc trò chuyện huyên nào dần dần tan biến và phim bắt đầu chiếu.
Trước khi vào xem, Lục Thức hoàn toàn không biết gì cả về bộ phim này, thậm chí nghe cô nói cái tên anh còn không biết nó là thể loại gì.

Xem đến giờ đã 5 phút, có lẽ anh đã biết đây là một bộ phim hài hước, nam nữ chính trong một lần ngoài ý muốn bị hoán đổi linh hồn và thể xác.

Tiếng cười trong rạp chiếu phim hết đợt này đến đợt khác, không khí vui vẻ nhẹ nhàng.

Anh hơi nghiêng đầu, cô gái nhỏ xem chăm chú chuyên tâm mà không nhận ra ánh mắt của người bên cạnh.

Cô cười hình như rất nhỏ, lúc người khác bắt đầu cười thì bả vai của cô cũng theo đó run rẩy, cười khanh khách, đôi mắt uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm sáng ngời.

Sau đó nhân vật chính trong phim kể một truyện cười làm màu, chừng mực là có thể vượt quá giới hạn nhưng nội hàm cũng khá lớn.

Khán giả lại phá lên cười sảng khoái, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Có mấy chàng trai cười vui vẻ đến mức làm rung cả ghế ở hàng ghế này
Lục Thức không nhìn thấy Ngu Vãn cười.

Màn hình lớn chiếu ra một ánh sáng trắng, nó phản chiếu rõ ràng dáng vẻ ngỡ ngàng lúc này của cô gái không ăn khớp với những khán giả đang tươi cười vui vẻ xung quanh.

Cô nghiêng đầu, trong tay cầm ly trà sữa, cô cắn ống hút nhưng lại không uống, vẻ mặt chăm chú đến hơi nghiêm túc như đang suy nghĩ xem vừa rồi cười ở đâu

Nhìn dáng vẻ hẳn là chưa suy nghĩ cẩn thận, hai má phồng lên không cam lòng, cặp mắt đen trắng rõ ràng nổi lên hoang mang nhiều hơn.

Lần này trái lại phát hiện có người đang nhìn mình, vừa xoay đầu thì chớp đôi mắt to với anh.

Hệt như đang hỏi: Anh không xem phim mà nhìn em làm gì dạ?

Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô nhích lại gần anh một chút rồi nhỏ giọng nói với anh: "Anh xem không hiểu vừa rồi cười cái gì ư, em cũng không hiểu."
Lục Thức khẽ ừ một tiếng, quay đầu, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn.

Phim đã bước vào phân đoạn tiếp theo, là cảnh đánh nhau có hơi kịch liệt, khán giả đều xem không chớp mắt.

Khóe miệng Lục Thức nhếch lên trên một chút, độ cung càng lúc càng lớn, đến cuối cùng rốt cuộc nhịn không được mới cười một tiếng trầm thấp.

Sao ngốc như vậy.

Bộ phim kết thúc vào lúc 4 giờ, chờ credit ở phía sau hiện lên. Ngu Vãn đứng lên đi ra ngoài theo dòng người phía trước.

Uống xong hơn nửa ly trà sữa, Ngu Vãn rời khỏi rạp chiếu phim thì cảm giác rất muốn đi vệ sinh trước.

Nhưng người bên cạnh vẫn không ngừng bước về trước, bước chân thong dong tự nhiên tựa như cũng không có nhu cầu như cô.

Ngu Vãn đành phải cất tiếng gọi anh lại: "Lục Thức."

Lục Thức sững người lại, anh nhớ đến đây hình như là lần đầu tiên cô mở miệng kêu tên của mình.
Giọng nói hoàn toàn mềm mại như trước đây, rõ ràng cũng không có làm nũng, nói chuyện rất ư là bình thường nhưng lại khiến chỗ nào đó của đáy lòng anh ngấm vào.

Anh quay đầu lại.

Cô bé đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai gò má ửng đỏ, nhìn qua tựa như dáng vẻ còn hơi vội vàng.

Lục Thức đi đến trước mặt cô: "Làm sao vậy?"

"Em muốn đi vệ sinh một chuyến." Cô nói.

Anh gật gật đầu: "Tôi chờ em ở chỗ này."

Nói xong anh đưa tay về phía cô.

Ngu Vãn không hiểu nó có nghĩa là gì nên ơ một tiếng

Lục Thức khẽ ngước cằm, tay vẫn cứ vươn về phía cô: "Trà sữa của em không cần tôi giúp em cầm sao, chẳng lẽ muốn mang đi vào?"

Ngu Vãn phản ứng lại, "à à"
hai tiếng rồi đưa trà sữa từ trong tay cho anh.

Trước khi đi cô còn cố ý nói một câu với anh, giọng điệu kèm theo một chút ý tứ xin lỗi: "Các cô gái thường phải xếp hàng chờ trong phòng vệ sinh, sẽ có rất nhiều người, thời gian anh chờ có lẽ sẽ hơi lâu một chút."
"Không sao." Anh nói.

Ngu Vãn yên tâm đi toilet.

Bóng lưng chờ đợi biến mất ngay chỗ rẽ, Lục Thức cúi thấp đầu, ánh mắt dừng ở ly trà sữa trong tay kia.

Lúc anh mua thì lạnh nhưng được cô nắm hai tiếng trong lòng bàn tay nên chỉ còn lại một tí nhiệt độ lành lạnh.

Giữa ly cắm một cái ống hút màu hồng, phía trên cùng còn có hai dấu răng nho nhỏ, một vết sâu và một vết nhạt hơn.

Nó cho thấy rõ ràng rằng cô gái nhỏ sử dụng lực khác nhau trong hai lần cắn ống hút.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng Lục Thức bị hai vết răng nhỏ này móc ra còn mãnh liệt hơn vừa rồi.

Cổ họng anh trở nên khô khốc và muốn nếm thử ly của cô, cảm giác ngon hơn ly kia của mình.

Ý nghĩ này thật sự không bình thường, thậm chí có tí biếи ŧɦái. Lục Thức biết, bởi vậy anh khống chế bản thân không làm như vậy.
Ngu Vãn vào toilet xong, sợ anh chờ quá lâu nên rửa sạch tay rút khăn giấy lau tay rồi chạy lon ton một mạch qua đó.

Tiếng bước chân bình bịch từ xa tới gần kèm theo tiếng thở dốc rất nhỏ, Lục Thức cuối cùng cũng rời mắt khỏi ống hút và chuyển đến trên người cô.

Sau đó anh trả lại ly trà sữa đã cào trái tim anh ngứa ngáy này về.

"Đây."

So với lần trước, giọng anh trầm hơn vài độ, giống như được chà qua giấy nhám mang theo mầy phần khuynh hướng cảm xúc trầm khàn.

May mắn thay, có một cửa hàng cho thuê băng đĩa đang phát một bài hát che giấu đi sự khác thường của anh, không khiến bé con phát hiện ra điều gì đó không ổn với anh.

Ngu Vãn một lần nữa lấy lại trà sữa của mình rồi cắn ống hút tiếp tục uống với sắc mặt tự nhiên.

Có rất nhiều người chờ đợi ở lối vào của thang máy ngắm cảnh, nhìn dáng vẻ tựa như một chuyến cũng đi không hết.
Sau đó cô chỉ vào thang cuốn bên cạnh và đề nghị: "Chúng ta đi cái này xuống đi anh."

Lục Thức không có ý kiến, hai người đi xuống tầng một trong thang máy cuốn, rời khỏi cổng trung tâm thương mại, khi họ chuẩn bị bắt taxi thì một người phụ nữ đi về phía họ.

Người phụ nữ trạc tuổi 50 với quần áo cũ kỹ rách nát, bà ta tiến lên vài bước nắm lấy tay Ngu Vãn lại khiến Ngu Vãn hoảng sợ.

Lục Thức nhíu mày, trực tiếp kéo tay người phụ nữ kia ra và nói với giọng lạnh lùng: "Buông ra."

Người phụ nữ bị khí thế của người thanh niên làm cho kinh sợ vội nới lỏng tay ra, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ rồi nhanh chóng che giấu đi, đổi thành vẻ mặt đáng thương thê thảm và bất lực.

Bà ta tố khổ với Ngu Vãn: "Cô bé, dì ở trong thôn đến nơi này tìm người thân, kết quả không tìm được người thân mà còn bị trộm tiền ở trên xe lửa. Dì đã gần hai ngày không có cơm ăn, đều sắp đói đến ngất xỉu, con có thể cho dì mượn hai mươi đồng để dì mua một phần cơm hộp được không?"
Hai người đi lang thang khắp trung tâm thương mại nửa tiếng, thật vất vả mới tìm được mục tiêu là Ngu Vãn.

Cô bé nhìn đơn thuần, quần áo cách ăn mặc như con nhà giàu, dạng này là dễ lừa gạt nhất.

Quả nhiên, cô bé này nghe xong thì trong mắt đã biểu hiện đồng tình: "Tiền của dì đều bị trộm rồi, vậy dì phải trở về như thế nào ạ?"

Trong lòng người phụ nữ vui vẻ, bà ta vốn dĩ chỉ muốn lừa hai mươi tệ, không ngờ gặp được bé dê béo ngốc nghếch.

Bà ta biểu diễn càng thêm ra sức, âm thầm véo mình một cái để nặn ra hai giọt nước mắt, vừa lấy tay quệt vừa nói: "Vậy cũng không còn cách nào, dì chỉ có thể xem có chỗ nào làm lặt vặt kiếm hai ba trăm tiền lộ phí trở về là được."

"Chỉ là cơ thể này của dì lúc còn trẻ làm việc quá nhiều cho nên mệt lả người, bây giờ eo cũng không khỏe chân cũng không nhanh nhẹn, không biết có nơi nào cần dì làm việc hay không."
Lục Thức vừa nhìn đã biết người phụ nữ này đang nói dối, anh lười nghe bà ta nói dối hết bài này đến bài khác. Anh đang muốn kéo Ngu Vãn đi thì cô bé đã mở miệng: "Dì à, lộ phí trở về con cho dì."

Lục Thức: "......"

Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, trên gương mặt là vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, như là hận không thể quỳ xuống tại chỗ: "Cảm ơn cảm ơn! Cô bé, con thật sự là người tốt! Đại ân đại đức của con cả một đời dì cũng sẽ không quên!"

Vừa nói vừa trông mong chờ bé dê béo ngốc nghếch hết chỗ nói bỏ tiền.

Nào ngờ được bé dê béo lại nói tiếp: "Bên cạnh trung tâm thương mại có một đồn công an, thời gian này mấy chú cảnh sát nhân dân hẳn là còn chưa tan tầm. Đi thôi dì, con đi với dì báo án đặc biệt trước, sau đó con lại mua vé về cho dì."
Lục Thức cũng không ngờ tới còn có một màn như vậy, nhướng mày, bỗng nhiên trở nên hứng thú dạt dào.

Anh khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn người phụ nữ kia như xem kịch vui.

Người phụ nữ trực tiếp ngây dại, trên mặt xanh đỏ đan xen, lấy lại tinh thần thì lập tức xua tay: "Không, không không cần phiền toái đến cảnh sát nhân dân, đoán chừng là không tìm thấy được tên ăn trộm kia ."

Ngu Vãn kiên trì: "Vậy chúng ta cũng phải đi báo nguy, thử một chút, lỡ như tìm được thì sao. Dì à dì còn có thể lấy lại tiền, còn có thể tránh khỏi có người bị hại mới ạ."

Nói xong thật sự muốn đi về phía đồn công an.

Người phụ nữ kia muốn gỡ tay cô nhưng lại cố kỵ chàng trai hung dữ lạnh lùng bên người cô, dưới tình thế cấp bách, diễn cũng không diễn nữa đã trực tiếp chạy thẳng đến một lối ra khác của trung tâm thương mại.
Tốc độ chạy có thể nói là mạnh mẽ, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ chân cẳng không nhanh nhẹn.

"Chà."

Có một giọng nói trầm thấp và một tiếng cười mấy phần vui vẻ lướt qua màng nhĩ.

Ngu Vãn quay đầu trông thấy khoé môi Lục Thức cong cong, anh nói: "Rất thông minh, không ngốc như vẻ bề ngoài."

Được khen ngợi, Ngu Vãn vẫn rất vui vẻ, đắc ý hất chiếc cằm nhỏ lên: "Em đương nhiên là thông minh rồi."

Đi được vài bước, cảm thấy nửa câu sau hình như có phần không đúng nên suy nghĩ thêm một lần nữa, nè? Cái gì gọi là không ngốc như vẻ ngoài ?

"Trông em rất ngốc sao?" Cô chỉ chỉ mặt mình, không phục hỏi.

Lục Thức nhìn vẻ mặt thở phì phò của bé con thì cố nén cười, nghiêm túc nói: "Có xíu."

Ngu Vãn: "......"

???? Chương 15


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện