Editor: Mứt Chanh
Không biết là trùng hợp hay là Lục Thức thật sự còn nhớ rõ, trà sữa anh mua là vị hoa nhài tuyết đầu mùa, hương vị yêu thích của cô.
Ngu Vãn hút hai hơi, là vị ngọt quen thuộc, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng, rất vừa phải.
Uống lên non nửa ly, dạ dày ấm áp hẳn lên, thậm chí cơn đau đớn liên đới tựa như có hơi giảm bớt, không có cái cảm giác khó chịu muốn nôn nhưng lại nôn không ra như vừa rồi.
Cô quay đầu, đôi mắt hạnh đen láy trong suốt nhẹ nhàng cong lên: "Cảm ơn anh nha."
Lục Thức nhìn gương mặt nhỏ dần dần hồng hào lên của cô bé: "Thuận tiện mà thôi."
Anh hơi cụp mắt, nhìn thấy trên chiếc ghế dựa bằng da màu đen là một đôi chân nho nhỏ.
Lúc mang giày không rõ ràng nhưng nhìn nó sau khi cởi ra thì mới cảm thấy đặc biệt nhỏ.
Lục Thức nhìn lướt qua tay mình thì không khỏi so sánh, phỏng chừng một chân của cô bé cũng chưa lớn bằng bàn tay anh.
Vớ có màu hồng, phía trên có mấy hoa tiết dâu tây be bé.
Nhìn đôi vớ như vậy ở bất cứ chỗ nào khác, đến chỗ Lục Thức sẽ không có cảm giác gì, nhưng được cô mang, anh lại cảm thấy đôi vớ này rất lém lỉnh cũng rất đáng yêu.
Ngu Vãn hút trà sữa, nhận thấy ánh mắt anh dừng ở nơi nào đó thật lâu cũng chưa dời đi, cô nhìn theo mới thấy hai bàn chân nhỏ của mình đang gác trên ghế.
Mặt cô đỏ lên hơi ngượng ngùng, lập tức ngồi xổm xuống cầm lấy đôi giày đi tuyết rồi mang vào.
"Cái trò Escape the room thật sự kinh khủng như vậy hả anh?" Cô nhớ đến lời anh mới nói vừa rồi, nghiêng đầu nhìn anh hỏi với vẻ tò mò.
Ngu Vãn cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, rõ ràng nhìn qua anh là kiểu người lớn gan, cái gì cũng dám mà.
Lục Thức "ừm" một tiếng, lời nói dối thuận miệng được xả ra: "Đặc biệt kinh khủng, tôi sợ tới mức cũng không dám đi vào. Không chừng đi vào một lần phải gặp ác mộng nên tôi đi ra."
Dừng một chút, lại nói: "Tôi nhát gan, em đừng xem thường tôi."
"Không đâu không đâu." Ngu Vãn vội nói.
Thấy anh không nói chuyện, cô cho rằng lòng tự trọng của anh bị sỉ nhục, dù sao Giang Triệt và Đinh Bằng bọn họ đều đi vào, anh lại là chàng trai duy nhất không dám vào.
"Nhát gan không phải là khuyết điểm gì, cho dù là con trai cũng có quyền lợi sợ hãi mà. Hơn nữa lá gan của em cũng nhỏ vô cùng, khi còn nhỏ em xem một bộ phim ma, em sợ tới mức rất lâu sau cũng không dám ngủ một mình."
"Như lần trước, em không cẩn thận bị khóa ở lớp học, em cũng đã mười sáu tuổi, còn sợ hãi đến phát khóc đó."
Vẻ mặt của cô gái nhỏ trở nên nghiêm túc, đang an ủi anh hết sức nỗ lực, thậm chí không tiếc nói ra chuyện mất mặt của mình.
Khoé môi của Lục Thức nhếch lên trên: "Em sẽ không xem thường tôi là được rồi."
Ngu Vãn uống xong cốc trà sữa, kéo cặp sách ra định lấy khăn giấy, sau đó đã thấy được chiếc khăn quàng cổ lặng lẽ được đặt trong đó còn chưa tặng ra ngoài.
Tâm trạng của cô ngay lập tức hạ thấp xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác ê ẩm như là mới cắn một lát chanh.
Vừa rồi Giang Triệt mang chiếc khăn quàng cổ do chính tay Lâm Tri Hàn đan. Trên đường đi, hai bọn họ vui vẻ quen thuộc nói chuyện với nhau.
Hoá ra vào thời điểm cô không biết, hai bọn họ cũng đã quen thuộc hẳn. Quan hệ giữa Lâm Tri Hàn và Giang Triệt so với cô còn tốt hơn nhiều.
Ngu Vãn chẳng muốn can thiệp vào chuyện kết bạn của Giang Triệt nhưng anh và Lâm Tri Hàn quen biết nhau như vậy, trong lòng cô có một cảm giác để ý không nói rõ.
Cô mới phát hiện thật ra lòng dạ của mình cũng rất hẹp hòi.
Lục Thức phát hiện cô bé bên cạnh đột nhiên không vui.
Điều này cũng dễ dàng cảm nhận được, phần lớn thời điểm đôi mắt cô lấp lánh tựa như tất cả vì sao sáng lộng lẫy trên bầu trời đều rơi xuống trong ánh mắt cô.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô trở nên u ám, những ngôi sao đó chẳng biết tung tích đâu.
"Em sao vậy?" Anh hỏi.
Ngu Vãn không trả lời, cô cúi đầu, im lặng không lên tiếng buộc một nút trên túi nilon bọc ngoài trà sữa rồi lại buộc một cái ở phía trên.
Từng cái rồi từng được thắt lại, động tác lặp lại không có ý nghĩa gì.
Bên trong xe nhất thời lặng im.
Một lúc lâu, Lục Thức nghe thấy cô nói: "Em không thích cậu ta."
Giọng rầu rĩ, rất nhỏ như là lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm.
"Là cô ta không tốt." Anh theo đó phụ họa.
Ngu Vãn ngừng động tác thắt nút lại rồi quay đầu nhìn về phía anh, một đôi mắt hạnh kinh ngạc trợn to lên: "Anh biết em nói ai không?"
Cô rõ ràng chưa nói tên mà!
"Không biết." Lục Thức thẳng thắn.
"Vậy anh còn nói cậu ta không tốt, anh cũng không biết em nói đến ai mà." Ngu Vãn hơi ngẩn ra và có hơi không thể hiểu được.
Lục Thức thu hết biểu cảm ngây ngốc của cô vào đáy mắt, cười một tiếng, giọng nói trầm thấp êm dịu thể hiện chắc chắn: "Bởi vì là người em không thích."
Ngu Vãn nhìn anh, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô nghe thấy anh nói một cách nghiêm túc: "Đều không tốt."
*
Ngu Vãn cuối cùng cũng không tặng chiếc khăn quàng cổ kia.
Cô lại mua một chiếc bình giữ ấm rồi đưa cho Giang Triệt, vào một lần cô đi dạo với Đồng Giai Nghê thì mua len sợi và kim đan khăn quàng cổ.
Vào lúc nghỉ đông, mỗi ngày cô làm xong bài tập, luyện đàn xong sẽ lên mạng xem video dạy đan khăn quàng cổ.
Cô xem video dạy rất nhiều lần, cảm thấy mình hẳn đã biết nên mới bắt đầu đan, nhưng mà chân chính bắt đầu thì vẫn sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề nhỏ.
Trong chốc lát đã quên mũi khâu, trong chốc lát đan sai rồi phải tháo ra làm lại phải học qua video một lần nữa.
Ngu Vãn mua loại sợi cashmere khá là mịn, cô nghe nhân viên cửa hàng nói đan như vậy mang lên ấm áp và thoải mái nhất.
Nhưng bởi vậy, thời gian đan cũng dài hơn một tẹo, đến tháng ba vào học thì chiếc khăn quàng cổ này mới được đan xong.
Đây là lần đầu tiên cô đan khăn quàng cổ, những đường khâu vẫn chưa thuần thục, có nơi dày đặc, có nơi lại thưa hơn.
Cô cầm chiếc túi gấp chiếc khăn quàng cổ rồi bỏ vào, lấy nó đặt vào trong ngăn tủ.
Cô không định tặng chiếc khăn quàng cổ này cho Giang Triệt, mùa đông cũng sắp qua rồi, hơn nữa thành phẩm đan xong cũng không được đẹp đẽ gì cho cam.
Cô muốn chờ lần sinh nhật sau của cậu, đan một cái thêm lần nữa, cô tin tưởng hình dáng mình dệt lần thứ hai nhất định sẽ tốt hơn.
Tháng tư ở thành phố A là mùa mưa dầm, nước mưa tí tách tí tách liên miên, có khi có thể kéo dài mấy ngày, không khí trở nên ẩm ướt.
Thời tiết như vậy không thích hợp để ra ngoài. Buổi chiều cuối tuần, Ngu Vãn cầm sách bài tập vật lý và hóa học đi đến nhà bên cạnh tìm Giang Triệt cùng nhau làm bài tập.
Cô cũng mang theo qua đó chiếc bánh ngọt chiffon mật ong mới nướng.
"Em học làm với dì, anh Giang Triệt anh nếm thử xem." Cô đưa qua cho anh một chiếc muỗng nhỏ.
"Vãn Vãn cũng biết tự mình nướng bánh ngọt đó nha, thật là giỏi." Giang Triệt nhận lấy cái muỗng từ trong tay cô rồi cười khen một câu.
Ngu Vãn mím môi nhẹ nhàng cười rộ lên.
Cô chống tay lên bàn sách, lòng bàn tay nâng má với cặp mắt trông mong nhìn cậu, chờ mong cậu đánh giá sau khi nếm thử.
Giang Triệt múc một muỗng, còn chưa kịp ăn thì điện thoại trên bàn vang lên, cậu buông cái muỗng xuống để nhấn nút trả lời.
"Bây giờ cũng không bận cậu đừng khách khí, cậu gửi địa chỉ cụ thể cho tôi, tôi đến ngay đây."
Ngu Vãn nghe thấy anh nói như vậy, chờ Giang Triệt cúp điện thoại thì cô tò mò hỏi: "Sao vậy anh?"
Giang Triệt đứng lên, cầm áo khoác tròng lên trên người rồi vừa mặc vừa giải thích với cô: "Lâm Tri Hàn làm thêm ở một tiệm trà sữa bên ngoài, không ngờ trời đột ngột đổ mưa, lát nữa cậu ấy còn phải đến thư viện sắp xếp lại sách, không có dù cậu ấy không thể trở về."
"Vãn Vãn em làm làm bài tập trước đi, anh đi đưa dù cho cậu ấy sẽ trở lại, sẽ nhanh chóng về ngay."
Cậu nói xong vội vã rời đi.
Ngu Vãn cầm lấy muỗng, nuốt muỗng bánh kia vào rồi nhìn màn mưa kéo dài không ngớt ngoài cửa sổ, dường như là vĩnh viễn không ngừng.
Cô thở dài, cô thật sự không thích thời tiết như vậy, sao mùa hè còn chưa tới vậy nhỉ.
Đến giữa tháng 5, mùa mưa
cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời ló dạng khỏi những đám mây đen.
Thời tiết ngày một nóng, các bạn học cởϊ áσ khoác dày cộp và thay thành đồng phục mùa hạ nhẹ nhàng.
Bài thể dục giữa giờ vẫn luôn bị ngừng trước đó do trời mưa lại bắt đầu một lần nữa. Sau tiết thứ hai của mỗi buổi sáng, ngoại trừ lớp 9 và lớp 12 thì tất cả các lớp xuống lầu xếp hàng ở hành lang.
Đồng Giai Nghê kéo cánh tay Ngu Vãn, lúc xuống lầu thì thở dài oán giận: "Haiz, sau này giữa các tiết không thể ngủ bù được nữa, mặt trời gắt như vậy, tập thể dục ra một thân mồ hôi nóng chết đi được."
Ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng chiếu vào khu dạy học, trên nền gạch rơi đầy những đốm sáng chói mắt rực rỡ.
Ngu Vãn cong mắt, đáp với giọng mềm mại ấm áp: "Chờ tập thể dục xong thì đến căn tin mua kem ăn nha."
Nghe thấy kem, tâm trạng của Đồng Giai Nghê khá hơn nhiều, cô ấy nhớ tới điều gì đó nên hỏi: "Chủ nhật này là vòng sơ khảo trận tranh tài dương cầm phải không?"
"Ừa." Ngu Vãn gật đầu.
"Tớ nghe nói chỉ cần giành được top 3 trong cuộc thi này thì có thể thêm điểm vào kỳ thi đại học, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Wow! Vãn Vãn nhất định phải cố lên đó nha, nhưng cậu xịn xò như vậy, top 3 nhất định ổn thỏa, tớ tin tưởng cậu được hạng nhất cũng không có vấn đề gì!"
"Đúng rồi, cậu nhớ rõ nhờ Giang Triệt chụp nhiều ảnh cho cậu. Vãn Vãn dáng vẻ cậu mặc váy đàn dương cầm vô cùng xinh đẹp, ánh đèn soi xuống tựa như nàng tiên nhỏ hạ phàm vậy đó!"
Buổi sáng chủ nhật, 7 giờ Ngu Vãn đã tỉnh.
Trước khi rửa mặt, cô gọi điện thoại cho Ôn Như trước tiên và lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, sức khoẻ của bà ngoại có sao không ạ?"
Hai ngày trước, lúc bà ngoại quét tước không cẩn thận ngã xuống từ cầu thang, chân bị gãy xương, Ôn Như và Ngu Yến Thanh suốt đêm ngồi máy bay đến thành phố bên cạnh.
"Bác sĩ đã xem qua, vấn đề không nghiêm trọng nên đã bó thạch cao rồi. Ngày mai ba con về, mẹ ở lại một tuần, cuối tuần sau sẽ trở về."
Ôn Như mang giọng điệu áy náy: "Vãn Vãn lần này con thi đấu ba mẹ đều không thể ở bên cạnh con."
"Không sao đâu ạ, sức khỏe của bà ngoại quan trọng hơn." Ngu Vãn ngược lại an ủi bà, "Cũng không phải lần đầu tiên con tham gia thi đấu, các quá trình con đều biết, hơn nữa, anh Giang Triệt cũng sẽ đi với con."
Ôn Như yên tâm một chút, lại dặn dò một câu đại loại đừng khẩn trương, thả lỏng tâm trạng rồi cúp điện thoại.
Ngu Vãn ăn sáng xong thì đến phòng đàn luyện mấy lần khúc sẽ thi đấu, vừa nhìn đồng hồ, cũng gần phải xuất phát.
Cô gửi WeChat cho Giang Triệt: anh Giang Triệt, em có thể ra ngoài, anh thế nào?
Điện thoại kêu hai tiếng bíp.
【 Anh Giang Triệt: Anh ra ngoài rồi, chờ em ở trên xe. 】
【 Anh Giang Triệt: Em nhớ rõ mang đủ đồ, đặc biệt là thẻ dự thi và giấy tờ tùy thân, đừng quên. 】
Ngu Vãn thấy tin nhắn của cậu thì mở chiếc túi nhỏ mang theo, kiểm tra một lần rồi sau đó xách túi giấy trên bàn đi ra ngoài.
Xe ngừng ở cửa, cô kéo cửa xe ra và ngồi xuống.
Giang Triệt mặc một bộ âu phục rất chỉnh tề, nở một nự cười tươi trên mặt: "Khẩn trương không?"
Ngu Vãn thắt dây an toàn rồi thành thật gật đầu. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên tham gia thi đấu nhưng có rất nhiều người ở nơi diễn ra.
Giang Triệt giơ tay lên sờ đầu cô tựa như hồi tiểu học, giống như lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu ở trường tiểu học.
Cậu cười cổ vũ và nói: "Không khẩn trương, Vãn Vãn tuyệt nhất, anh ở bên dưới với em."
Tai Ngu Vãn trở nên ửng đỏ, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay.
Lần này không quá khẩn trương, nhưng trong lòng bùm bùm, đập còn nhanh hơn trước đó
*
Trận thi đấu bắt đầu lúc 10 giờ.
Ngu Vãn đến sớm hơn một tiếng và đi vào phòng thay đồ ở hậu trường với một chiếc túi giấy.
Cô mang theo một chiếc váy dạ hội màu hoa mai, sau khi thay xong, cô cất bộ quần áo mặc khi cô đến và chiếc túi nhỏ vào tủ chứa đồ.
Khóa ngăn tủ lại, cô rút chìa khóa rồi đến khán phòng trước, đưa chìa khóa cho Giang Triệt bảo quản.
"Em đi trang điểm trước nha." Cô ngẩng đầu nhìn cậu nói.
Giang Triệt cười dịu dàng: "Đi đi."
Về phía cuộc thi đã mời chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp để trang điểm cho tất cả các thí sinh dự thi, Ngu Vãn ngồi ở trước gương, đôi tay đặt trên đầu gối.
Cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngửa cổ lên, cô cảm giác có một chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua mi mắt.
Không ít thí sinh đều lặng lẽ nhìn sang bên cô.
Tuy nói trận tranh tài dương cầm là so dương cầm nhưng cô gái này cũng xinh đẹp quá đi!
Chị gái chuyên viên trang điểm cảm thấy trang điểm cho cô bé này quá bớt việc, không cần kem che khuyết điểm, không cần đánh tạo khối, làn da trắng hồng tự nhiên thậm chí còn tiết kiệm được phấn má hồng
Cô ấy chỉ trang điểm nền cho Ngu Vãn, tô son kem và đánh bóng mắt.
Người càng đẹp thì trang điểm càng đơn giản càng tốt, sau khi đánh bóng mắt xong, cô ấy nói: "Vẽ xong rồi, em có thể mở to mắt."
Ngu Vãn mở mắt ra, sau khi cảm ơn chị ấy thì đến chờ ở phòng nghỉ bên cạnh.
Vào lúc 9 giờ 50, nhân viên công tác cầm một cái thùng giấy lại đây, mọi người theo thứ tự luồn tay vào rút thăm.
Ngu Vãn mở tờ giấy nhỏ ra, phía trên có số 16 chứng minh rõ cô sẽ lên sân khấu lần thứ 16.
Trình tự có hơi tuốt đằng sau nhưng con số rất may mắn, cô mê tín nho nhỏ, nắm tờ giấy rồi đến chỗ ghế ngồi xuống.
10 giờ, MC lên sân khấu, lần lượt giới thiệu các thầy cô ban giám khảo rồi tuyên bố bắt đầu cuộc thi.
Giang Triệt ngồi ở hàng thứ ba, nhìn cô gái số 1 lên sân khấu, sau khi nghe xong thì lặng yên so sánh với trình độ chơi đàn của Ngu Vãn ở trong lòng.
Cảm thấy không đàn hay như cô
Sau khi các thí sinh chơi xong sẽ có phần nhận xét của thầy cô giám khảo, kéo dài trong khoảng bảy, tám phút.
Hơn một giờ trôi qua, Giang Triệt không đợi được Ngu Vãn lên sân khấu, lúc đang suy nghĩ "Cuối cùng là em ấy rút số mấy, không phải là số cuối cùng đó chứ " thì điện thoại trong túi rung lên
Cậu lấy ra xem.
【 Lâm Tri Hàn 】: Lúc tôi rót nước không cẩn thận bị bỏng chân, có thể phiền cậu đưa tôi đến phòng y tế trường không? Nếu không tiện thì hãy quên nó đi.