Từ lúc gặp nhau ở sân bay thì Freen đã vô cùng không ưng ý cái áo của em.
Ngồi ở quán chị rõ ràng đã nhắn trước là đừng mặc áo quá hở, vậy mà cái quái gì đang trước mắt đây? Lộ cả ra như thế.
Không phải chị ích kỷ hay gì đâu, mà tại vì Becky đang có bệnh trong người, mặc phông phanh quá sẽ khiến em nặng thêm. Lúc đó người đau lòng nhất là chị chứ còn ai vào đây nữa.
"Em coi thời tiết ở bển rồi, rất là nóng luôn nên mới mặc kiểu này."
Dù sao cũng là người yêu sớm tối cùng nhau nên liếc cái là em biết Freen không vừa bụng cái áo quá hở này của mình. Nhưng nóng quá thì em chịu không nổi, đổ mồ hôi sẽ khiến cả người em nhếch nhác khó coi lắm.
"Lát nữa đừng có than lạnh với chị."
Em chu chu môi, mới không thèm ấy, chắc chắn trời sẽ nóng bức, sẽ khiến chị hối hận về quyết định mặc áo sơ mi màu đen đó.
Nhưng kết quả là, người phải rúc vào lòng chị hy vọng được truyền hơi ấm lại là em.
"Thế nào, chị nói đúng chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Búng trán đứa nhỏ, cứ thích cãi lời người lớn cơ. Máy bay có bật điều hoà và dù cho có dùng mền đắp lại thì hai khuỷu tay em vẫn lạnh lẽo vô cùng, còn chị thì ung dung ngồi đó hưởng thụ cảm giác mát lạnh dễ chịu, vẻ mặt hài lòng khi nhìn em nhích từng chút về phía mình.
"PFreen ôm em."
Dưới lớp mền, tay em chỉ choàng qua hông chị chứ chưa được chị ôm lại như mọi khi khiến em hơi dỗi, ngửa đầu lên nũng nịu nhìn chị.
"Về sau phải nghe chị đó."
Ra vẻ vậy thôi chứ cục bông trắng mềm bên cạnh thì làm sao chị nỡ để em co ro ngồi trong góc. Chị choàng tay qua eo em, để đứa nhỏ dựa đầu lên ngực mình.
"Dạ em nghe hết."
Hít hít mùi nước hoa của Freen, em dùng tông giọng mũi mà trả lời chị, vốn đã bị khan tiếng rồi, nghe thêm kiểu này nữa khiến chị muốn cưng em hơn nữa. Nhưng trước sau chỗ ngồi đều có người nên chị ráng nhịn, vuốt ve lưng của em, để em ngủ chút thì bản thân cũng ngủ luôn vì đã thức từ sáng sớm để lên sân bay.
Vậy mà lúc chị mơ màng tỉnh dậy thì Becky đã ngồi ngay ngắn tại chỗ của em, mắt chăm chú nhìn vào laptop, ghi chú gì đó, hình như lại là đống bài tập trên trường.
"Làm bài hả em?"
Freen vươn tay duỗi người, Becky nghe chị gọi thì quay sang, em nở nụ cười rồi nựng mặt chị.
"Phi ngủ có ngon hong?"
"Tàm tạm, sẽ tuyệt hơn nếu thức dậy trong vòng tay có em."
Em lườm chị, còn đang trên máy bay mà người này còn nói chuyện kiểu như vậy, em dỗ dành chị bảo bản thân phải quyết chúng một lát, kêu chị tự chơi một mình.
"Không, muốn chơi hai mình, chị và em."
6
Chị hơi đưa người qua, đôi môi nhếch lên nụ cười mà em cho rằng rất là đểu cán, em đỏ mặt, mất tự nhiên mà đẩy nhẹ chị ra.
"PFreen!"
"Chị làm sao cơ?"
"Đừng có quậy nữa mà."
Thấy em nhỏ giọng xuống nước thì chị cũng thôi trêu cái đứa nhỏ này