Trở về khách sạn được đặt trước ở Thành Đô, bọn họ quyết định ăn nhẹ rồi về phòng nằm nghỉ luôn chứ không đi lêu lỏng bên ngoài nữa. Một phần vì Becky vẫn còn vài bài tập nhỏ cần xử lý còn Freen thì lo liên lạc với bên xưởng hợp tác với 92. Chuẩn bị sản xuất lô mới nên mấy nay chị cũng khá bận.
Khi em làm xong bài thì người nào đó vẫn đang hí hoáy vẽ trên ipad, em liền mò mò ngó đầu qua nhìn thì bị chặn lại, đưa tay búng nhẹ trán em.
"Chuyện cơ mật, không được nhìn."
Em lấy tay xoa vùng trán bị chị chạm qua, vẻ mặt phụng phịu chu mỏ.
"Nhìn xíu thôi cũng không cho em."
Freen tiếp tục làm nhanh mấy đường nét còn thiếu, soạn văn bản rồi gửi qua mail cho đối tác. Lần hợp tác này chị nghĩ sẽ phải tốn công hơn đợt trước vì lượng fans bây giờ đã rất đông cho nên mọi công tác đều phải thật cẩn thận. Mà cũng may nhờ có thêm sự góp sức của Richie, anh trai Becky về khâu chuyển hàng ra nước ngoài mới đỡ được phần nào.
Làm xong mọi thứ rồi chị mới tạm dẹp ipad sang một bên, hướng mắt tìm kiếm cô bạn gái nhỏ đang dỗi đang ngồi một góc.
Cục bông nhỏ phồng má nhìn chằm chằm chị, tựa như chỉ cần chỉ tiến thêm bước nữa thôi thì sẽ xù lông lên vậy. Chị dở khóc dở cười, hơi khuỵu gối xuống trước mặt em, giọng nhẹ nhàng hết cỡ.
"Em làm sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chẳng làm sao hết."
"Có mà."
"Có cái gì chớ?"
"Đây, nguyên chữ DỖI."
Vừa nói chị vừa dùng tay khoanh nguyên mặt em lại. Bạn nhỏ hừ một tiếng, chống nạnh ngang hông, coi bộ giận cũng dữ à. Chị đổi tư thế lên ngồi cạnh em rồi dùng tay ôm em vào lòng.
"Buông người ta ra."
Cái miệng thì nói chứ thân còn chẳng thèm vùng vẫy miếng nào nữa mà. Buồn cười hết sức, chị bóp bóp má em để môi em chu ra rồi hôn lên đó, người yêu của ai mà đáng yêu dễ sợ á, giận cũng đáng yêu nữa. Chỉ muốn hôn em hoài hoài thế này cơ.
"Chị xin lỗi, mấy nay chị bận nên chị không quan tâm vợ nhiều."
Do sợ đánh thức PPop và chị Doraemon phòng kế bên nên không dám làm hành động lớn gì nhiều, hơn nữa em vốn cũng chẳng giận nổi Freen, được hôn mấy cái mà đã biến lại thành bé mèo ngoan ngoãn được chị ấy ôm vào lòng rồi.
"Chị cũng biết hả?"
"Biết chứ sao không, nhớ muốn chết đây."
Nói rồi chị lại cúi đầu xuống đưa mũi hí hít vào hõm cổ em làm em nhột cựa quậy liên tục, môi bật ra tiếng cười khanh khách.
"PFreen, dừng...Dừng lại!"
Em đưa tay chặn môi chị để chị không tiếp tục mổ vào người mình nữa, bỗng đầu chị nảy ra ý đồ xấu, trước khi em kịp phát giác thì chị đã vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lòng bàn tay em.
Cảm giác tê nóng nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ não, lòng từng trận run rẩy truyền đến. Em thở hắt ra, lại gọi tên chị nhưng lần này lại thêm sự van nài bên trong đó. Chị nhìn dáng vẻ của em mà lòng ngứa ngáy vô cùng, muốn miệng nhỏ lại gọi tên chị, trên giường...
Freen chớp mắt, khẽ tách ra khỏi em rồi lại chôn em vào lòng mình, siết chặt lại. Hy vọng như vậy sẽ dập bớt dục hoả trong lòng lại.
Được một chút thì chị lại nhìn em, thấy em đang nheo mày thì tò mò hỏi.
"Em sao thế?"
"Tại chị hết!"
"Hả?" Mặt Freen ngơ ra một đống.
"Bụng em hết cơ rồi,