Thật ra quyết định sinh con không phải do Freen quyết định mà là do Becky muốn như thế.
Cả hai đều biết y học phát triển, việc cấy ghép rồi thụ tinh chỉ cần sang nước ngoài, thêm chút chi phí nữa. Tiền bạc đối với họ không thành vấn đề, cho nên vào hôm sinh nhật lần thứ 29 của chị, Becky đã ngỏ lời như thế.
Ban đầu chị rất hào hứng, ôm lấy em xoay vòng vòng, đôi mắt lấp lánh niềm vui, "Vợ ơi, cảm ơn em!"
Sau đó khi mà xét nghiệm đủ thứ từ cơ thể, bác sĩ kết luận rằng nếu muốn sinh con thì cơ thể Becky là phù hợp nhất, vì em vốn có chế độ ăn uống healthy, thêm cả việc siêng năng tập thể dục nên rất dẻo dai, khác hẳn với cái người cà lơ phất phơ thích ăn đồ ăn vặt còn lười vận động kia. Nên việc cấy ghép và mang thai sẽ ít rủi ro hơn là chị.
Em thì hoàn toàn bình thường với chuyện này, nhưng Freen thì lại khác, chị từ lúc trở về từ bệnh viện không nói câu nào, cả gương mặt cứ lầm lì. Hỏi đến chị cứ lắc đầu làm em cũng chẳng biết làm sao, đành tự nhủ rằng chắc là do chị ấy mệt vì mấy xét nghiệm đó thôi.
Mấy ngày hôm sau thì chị vẫn như thế, cũng sẽ ôm em, hôn em, trao em những điều ngọt ngào như thường lệ. Khác mỗi chỗ em đề cập đến vấn đề này là chị lại lãng tránh, tựa như không còn hứng thú nữa. Đêm đó Becky buồn bã nằm trong lòng chị, chớp chớp đôi mắt thút thít hỏi, "Chị không muốn có con cùng em ạ?"
"Đâu, đâu có." Rất muốn là đằng khác, chỉ là...Chị thở dài, vén mái tóc mai em sang bên tai, "Chị không muốn vợ phải chịu đau."
Ý tưởng trong đầu chị chính là bản thân sẽ là người mang thai, chị chịu đau giỏi hơn đứa nhỏ kia, Becky có chút vết xước một tý chị đã chịu chẳng nổi, nói gì đến cái việc phải vượt cạn gian nguy này. Nghĩ nhiêu đó thôi đã đủ làm chị dẹp phăng suy nghĩ muốn có con cùng em rồi.
"Nhưng mà em chịu được..." Becky tiếp tục cố sức làm nũng, tay choàng hẳn qua cổ chị. Chị hôn môi em, hôn đến mê mệt nhưng chẳng đáp ứng em, có những chuyện chị phải cứng rắn, không thể mềm lòng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị tìm đến PNam xin lời khuyên thì bị chị ấy cười vào mặt. Đúng nghĩa là cười vào mặt luôn ấy, cơ mà thấy dáng vẻ không mấy gì vui vẻ từ Freen thì chị ấy cũng thôi trêu.
"Cưng nghĩ Becky còn nhỏ lắm sao? Con bé cũng đã 25 tuổi rồi."
Câu nói làm cho Freen suy nghĩ rất nhiều. Vì ngay từ lúc quen nhau, yêu nhau, cả khi đã cưới thì Freen vẫn luôn xem em là một đứa trẻ, bảo bọc hết cỡ mà quên mất rằng, vợ của mình cũng đã theo một cách nào đó trưởng thành, đã có thể sánh bước cùng mình đối đầu những vấn đề trong cuộc sống.
Trằn trọc một đêm, chị tự vấn lòng mình rằng có nhất thiết phải sinh con cùng Becky không? Không có thì em và chị có thể nhận con nuôi, hoặc nuôi vài bé cún cho chúng quậy quanh nhà cũng được, có nhất thiết phải là con ruột hai người không?
Có.
Chị luôn muốn trông thấy kết tinh tình yêu của cả hai có hình dáng thế nào, rồi chị sẽ nuôi dạy nó bằng chính đôi tay này. Cho chúng thấy được thế giới này muôn màu muôn vẻ, thú vị ra làm sao. Chị sẽ chụp lại từng khoảnh khắc đầu tiên của bé con, lúc con lần đầu biết đi bằng đôi chân nhỏ nhắn đó, lần đầu biết gọi tên, đôi môi chúm chím bô bô, lần đầu đi học, bám dính lấy người mà khóc oe oe chẳng chịu rời bước.
Chắc chắn đó sẽ là cuộc hành trình nhiệm màu kỳ diệu nhất.
Nghĩ thông rồi, trước sự bất ngờ của Becky. Chị xin phép gia đình hai bên, nhận được sự chấp thuận thì liền cùng em bay sang nước ngoài, thực hiện cái gọi là nhiệm màu đó.
Mọi chuyện khá thuận lợi, đến cả vị bác sĩ thăm khám còn phải giật mình nữa mà. Cảm nhận một mầm non đang dần lớn lên trong bụng mình, em xúc động lắm, chị thì ráng gồng để làm chỗ dựa cho em chứ lúc bác sĩ báo rằng bào thai đang khoẻ mạnh thì chị đã lén em lau mấy giọt nước mắt vừa rơi rồi.
Ngày ngày chị cứ xoa xoa bụng em, đôi khi còn áp tai vào nữa. Em buồn cười, trêu chị rằng mới mấy tháng thì làm sao nghe được tiếng con đạp? Chị biết chứ, nhưng mà chị nôn nao quá, khó lòng kiềm lại được.
Do để đảm bảo sức khoẻ cho Becky thì 3 tháng đầu cả hai chưa vội vàng về nước mà đợi thai ổn định rồi mới bay về.
Nhưng lúc về rồi, ai cũng tưởng Freen sẽ trông tràn trề sức sống lắm vì sắp làm mẹ mà, nhưng nào ngờ, chị như cái xác sống di động vậy, thân tàn ma dại.
"Trời đất ơi, nhỏ Freen! Chị không nhận ra mày luôn đó, bị sao dữ vậy em?" PNam thảng thốt nhìn chị, chị thở dài, buông đứa nhỏ trong lòng xuống rồi ngã lên ghế sofa.
"Em bị ốm nghén."
"Gì? Chứ không phải mày bảo Becky mang thai sao?"
"Thì đúng rồi..."
Chị cũng không hiểu, mới tháng đầu thì chị có ói vài lần, ngửi thấy mùi đồ ăn hăng hăng chút là chịu không nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh, vài lần thôi nên chị nghĩ không sao dù cho em có kêu chị đi