Thật ra cả chị và Becky đều không thích con gái.
Chỉ là khi Becky cần một hơi ấm để dựa vào thì trùng hợp một kẻ luôn cô đơn trong thế giới của mình là Freen lại dang rộng tay chào đón em.
Chẳng phải đồng tính luyến ái, chỉ là ngoại lệ của nhau.
Đối với Becky, chị là nhà, là nơi khi em mệt mỏi trở về sẽ luôn có người ôm em vào lòng, thủ thỉ những câu hỏi han quan tâm đơn giản, hoặc là tự tay nấu đồ ăn cho em.
Có những thứ tưởng chừng đời thường như thế, lại có thể khiến người ta rơi nước mắt.
Còn với Freen, em bé của chị là cục cưng nên được cưng chiều, kể cả khi chỉ mới gặp em lần đầu, chị đã nghĩ rằng Bé con đáng yêu, không nên chịu chút tổn thương nào từ thế giới này.
Phải, yêu thương của Freen chính là nuông chiều em hết mực, trao em hết thảy mọi điều tốt đẹp mà chị có thể làm được, bảo bọc em như là nghĩa vụ mà chị đương nhiên phải làm vậy.
Quá khứ của em từng bị người khác phản bội rồi rời khỏi đất Anh, nơi sinh ra của em. Còn chị, đã bị người cũ làm cho thất vọng dẫn đến chia tay.
Hai kẻ mang hai tâm hồn tổn thương, lại chắp vá lẫn nhau.
Vốn có vấn đề về niềm tin rất lớn, lại vì nhau mà ở lại, cho bản thân và cho mối quan hệ này một cơ hội.
Và rõ ràng là lần cược này, cả Freen và Becky đều đã thắng lớn.
Vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà em và chị ngở lời yêu nhau, hai đứa đã ôm nhau khóc rất lớn, khóc cho bản thân, khóc cho nỗi