Hôm fmt ở PH, biết rằng chị có phần yếu về phần ngoại ngữ nên mọi câu hỏi em đều cố gắng trả lời thay chị, hơn nữa cái con mèo bám người kia còn bệnh nên Becky thật sự giống như là phụ huynh chăm sóc chị ấy vậy.
"PFreen, uống thuốc."
Em đi lại giường với ly nước trên tay, người nào đó nghe đến thuốc thì trốn trùm mền lên đầu, bày tỏ thái độ không hợp tác.
"Chị uống, hoặc đêm nay chị ngủ một mình."
Nói rồi em đặt ly nước xuống bàn, chị nghe thế thì vội vàng ngồi bật dậy, ôm lấy eo em.
"Chị đang bệnh mà em còn bỏ chị sao?"
Giọng chị mè nheo, đầu thì dụi dụi vào bụng em, em sờ sờ má chị, thấp giọng khuyên nhủ.
"Chị uống thuốc mới hết bệnh được, ngoan thì sẽ có thưởng."
"Thưởng gì?"
Nghe đến đây chị sáng cả mắt, ngẩng đầu lên nhìn em.
"Thì uống đi rồi em nói cho biết."
Freen gật đầu, ngoan ngoãn cầm ly nước và mấy viên thuốc lên uống ực một cái, liếm liếm môi rồi nhìn chằm chằm em.
Em cười cười, đi ra sau bếp lấy một hộp dâu tới.
"Dâu sao?"
Chị tiến lại gần, cứ tưởng rằng em sẽ đút mình, nào ngờ em để trái dâu lên miệng, đầu thì nghiêng tới người chị.
Dâu ngọt quá!
Nhưng chẳng ngọt bằng môi của Becky lúc này.
Chị cắn vài miếng dâu ở nửa trái rồi nhanh chóng đưa lưỡi vào nơi mà mình đang khao khát.
Trúc trắc đảo quanh.
Dâu đã ăn hết, nhưng bây giờ thứ chị muốn ăn chẳng phải là dâu nữa rồi.
Dạo đầu ướt át đã đủ, bỗng chị nghĩ đến hứng thú