Xa em 3 ngày rồi.
Dù hàng ngày chị vẫn đến thăm em, nhưng bệnh viện có qui định không được ngủ qua đêm, chị cũng chẳng thế làm trái mà nằm lỳ ở đó được.
Cho nên thay vì có thể ôm cục cưng vào lòng, chị lại phải ôm gối ôm và tưởng tượng đó là em.
PNam nói đúng, chị thật sự rất nghiện Becky.
Bây giờ thì hay rồi, đi massage để không về nhà một mình mà khi đến spa lại tự chủ không được nhớ đến em.
Chị rất muốn gửi tin nhắn cho bé con, nói rằng bản thân rất nhớ, rất nhớ em nhưng lại sợ em sẽ suy nghĩ, lại phải dỗ ngược chị.
Freen thở dài trong lòng, gửi tin nhắn cho thợ makeup của mình than vãn vài câu, rồi lại đăng hình hồi đợt fanmetting lên.
Vỏn vẻn 1 ký tự "3" .
3 ngày xa em.
Đăng rồi thì lái xe về nhà, cuộc sống của chị thật vô vị khi không có Becky bên cạnh.
Còn em vốn dĩ định ngủ một chút, bác sĩ đã có kết luận về bệnh tình của em, 1 2 ngày nữa thì em có thể về rồi.
Em nghe được thì rất vui vẻ, vậy là có thể về nhà gặp PFreen của em, mấy ngày nay ngủ một mình ở bệnh viện, em vừa chán vừa nhớ cảm giác ngủ bên chị kinh khủng.
Mở điện thoại lên, vào ins, liền thấy mấy tấm ảnh của chị cùng với caption "3" kia.
Em nghĩ một chút rồi à nhẹ trong lòng, cười tủm tỉm rồi selfie một tấm đăng lên, em biết chị hiểu ý em.
Và đương nhiên, với bộ não nhảy số liên tục như chị thì liền hiểu được ngay filter con thỏ "your bunny" của em.
Thế là con "bunny" kia gọi điện cho "your" của mình.
"Em đã đỡ hơn chưa?"
Từ màn hình điện thoại, chị thấy được bé con đã mặc áo bình thường và không còn nét mặt mệt mỏi nữa, chị nhẹ nhõm trong lòng nhưng vẫn muốn xác nhận từ em.
"Đỡ rồi ạ, hôm nay em thấy khoẻ hơn mấy ngày trước."
Em tươi cười đáp, gương mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ khiến chị muốn xuyên màn hình mà cưng nựng em, hôn lấy em, chị cố kiềm lại nhưng ngón tay lại vô thức vuốt