Ta là tiểu quận chúa của cả hoàng gia này, có thể nói, về địa vị không ai có thể vượt qua được ta.
Nói về ta một chút thì tên ta là Rebecca, ta có một người anh trai, anh của ta chính là quốc vương kế nhiệm, còn những anh em còn lại chính là gốc gác khác, cho nên có thể nói, ta cực kỳ tôn quý, chỉ dưới một người nhưng trên vạn người.
Vương quốc từ thời của cha mẹ ta đã vốn yên bình không xung đột, đến đời của anh ta thì việc quan trọng là phải giữ cáng cân thăng bằng này, đưa vương quốc đến với một thời đại văn minh khác.
Thừa hưởng nét đẹp từ cha mẹ nên gương mặt ta rất đẹp, muốn yêu mị câu người, có, muốn đáng yêu dễ gần, có luôn, tính cách thì cũng đơn giản, không thích toan tính, Richie anh của ta từng đùa rằng, người như ta, vốn không nên tồn tại trong hoàng gia này.
Có lẽ là anh đã nói đúng, nhưng ta mặc kệ, ta vẫn thích sống đúng với tính cách của bản thân.
Khi ta đã đủ tuổi để lấy chồng, anh của ta mở cuộc kén rể khắp vương quốc, đích thân ta cùng anh trai tuyển chọn từng người một.
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng ta chẳng ưng ý một ai.
Cho đến khi, ta gặp được người ấy.
Với ánh nhìn lần đầu chúng ta trao nhau, ta có thể cảm nhận rõ nhịp đập dữ dội trái tim của bản thân, nó thôi thúc ta, kêu gào rằng "chính là người ấy!"
Người với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỉm cười nhẹ với ta như chào hỏi, nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ để ta có lý do để chọn người rồi.
Người ấy tên là Sarocha.
Ta lẩm nhẩm tên của người, tựa như khắc sâu vào tâm khảm, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Có lẽ định mệnh đã sắp đặt sẵn, kể từ khi ta rung động trước người, đã có thể xác định được kết cuộc về sau của ta.
Ngày hôn lễ diễn ra, người nắm lấy tay ta, hôn nhẹ lên mu bàn tay của ta, khi ấy nó quá đỗi dịu dàng, khiến lòng ta tràn ngập hạnh phúc.
Ta đã kết hôn cùng người mà ta yêu.
Đêm động phòng, người ôm lấy ta, nói với ta rằng người muốn chúng ta từ từ tìm hiểu đối phương, ta gật đầu đồng ý, chỉ cần người muốn, ta đều đáp ứng.
Người đối xử với ta rất ôn nhu và dịu dàng, thậm chí đến việc ăn cơm của ta cũng do người đút, mọi thứ có thể người đều làm cho ta, ta không cần chạm vào đầu ngón tay điều gì cả.
Ta tưởng như bản thân mình đã là người vui vẻ nhất thế gian.
Cho đến một hôm, ta phát hiện bí mật lớn nhất của người, thì ra người là con gái.
Người bảo nếu ta cảm thấy bản thân bị lừa dối thì người sẽ tự động đi đền tội với quốc vương, trả công bằng lại cho ta.
Nhưng ta gạt phăng đi, ta ôm lấy người, dựa vào vai người, giọng ta có phần nghèn nghẹn đi, nói rằng chỉ cần người là Sarocha của em, thì dù người là trai hay gái em không quan trọng.
Người có lẽ cảm nhận được sự run rẩy của ta, bàn tay lạnh lẽo đó vuốt nhẹ lưng ta, đôi mắt có phần mông lung nhìn về một hướng khác.
Người nói rằng trong nhà quá nghèo khổ, không đủ để ăn, người phải giả dạng là nam nhân để có thể phụ trợ cho cha mẹ ở nhà.
Ta rất cảm động, còn hỏi rằng có muốn đón họ vào cùng không, nhưng người lại lắc đầu từ chối, bảo rằng bọn họ sống ngoài cung đã quen rồi.
Cuộc sống của ta và người vẫn tiếp diễn như vậy, nhưng dần dần ta nhận ra tần suất người xuất hiện cùng ta ít đi, thưa dần, đến khi ta nổi giận quấy phá thì người mới đến an ủi ta, trao cho ta những lời ngọt ngào, khiến ta quên đi những tủi hờn của mình.
Cứ như thế, thoáng chốc đã mười năm trôi qua.
Bỗng một ngày, anh trai triệu hồi ta vào chính cung của anh ấy.
Mấy năn gần đây sức khoẻ của anh ta có phần yếu đi không có nguyên do, dù đã được thái y chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không tiến triển gì mấy.
"Em cảm thấy Sarocha là một người thế nào?"
Richie nằm trên giường, nhìn đứa em gái ruột đang khó hiểu nhìn mình thì vẫy vẫy tay.
Ta nghe lời đi lại, bàn tay ấm áp của ta nắm lấy tay run rẩy của anh.
"Là một người tốt."
"Thế có biết, Sarocha vốn là con gái không?"
Lần này đến lượt ta run rẩy, ta nghĩ rằng anh trai kêu ta đến đây là để trừng phạt người, vì thế ta chưa đánh mà đã khai, quỳ thẳng xuống nền gạch lạnh buốt.
"Em biết, nhưng em yêu Sarocha!"
"Cái đứa ngốc này.."
Anh ta định trách móc vài câu thì một tràng ho kéo tới, ta vội vàng đứng dậy, tay thì vuốt nhẹ lưng anh tay còn lại thì đưa ly nước sang.
Từ đằng sau bước tường, có một bóng người lặng lẽ quay lưng đi.
Kể từ hôm đó, ta không thấy người xuất hiện nữa.
Dù ta có gặng hỏi người hầu và những người xung quanh đi chăng nữa thì đều nhận được những cái lắc đầu vô nghĩa, ta bắt đầu ngồi thẩn thờ trên giường, co gối chờ đợi bóng hình trong tim ta xuất hiện.
Nhưng người ta đợi thì không thấy đâu, lại nhận được lệnh mời đến chính cung của anh trai lần nữa.
"Vương quốc của chúng ta hiện nay đang rất căng thẳng, em có biết chuyện đó không?"
"Em biết."
"Hơn nữa, chồng của em, Sarocha đã mất tích mấy ngày hôn nay."
"Ý anh là gì?"
Ta nhíu mày, cảm giác cho ta thấy rằng anh trai ta sẽ nói ra điều gì đó khiến ta đau lòng, ta muốn trốn tránh nó nhưng lại không thể.
"Anh nghi ngờ Sarocha chính là kẻ phản đạo."
"Vô lý!"
Ta dường như là trả lời anh ngay lập tức, gương mặt ta đanh lại, dường như chỉ cần anh trai nói xấu hay nghi ngờ gì về Sarocha thì ta sẽ đáp trả ngay, cùng với giọng điệu chẳng mấy thiện cảm.
"Em khoan hãy trả lời anh, nhìn cái này đi."
Từng bằng chứng một đưa tới trước mắt ta, ta không thể nào tin vào mắt mình, lòng ngực như có ai đó hung hăng đập vào, nhói lên từng cơn từng cơn một, mũi ta chua xót, đôi mắt vốn đẹp đẽ nay lại long lanh nước, từng giọt nóng hổi rơi xuống, miệng ta cứ lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào, Sarocha bảo rằng, rằng là nhà rất nghèo, còn phải nuôi cha mẹ..."
"Đồ ngốc! Rebecca ơi là Rebecca!! Sarocha cô ta vốn chỉ có một mình, lấy đâu ra mà có gia đình!"
Lời nói của anh trai càng thêm đả kích ta, lòng ngực ta trào lên một dòng âm ấm, nó dâng lên cuống họng ta rồi phụt ra ngoài.
Ta đưa tay ra, từng giọt máu đỏ chảy xuống tay, ta muốn cười nhưng chẳng cười nổi, chỉ thấy toàn thân đều đau, chổ nào cũng đau.
Ta không biết bản thân đã về được lúc nào, chỉ biết về sau những ngày đó ta tự nhốt mình trong phòng, khóc hết nước mắt, khô rồi thì lại khóc tiếp, đến khi nào mệt thì lại thiếp đi.
Người, tính ngưỡng đẹp đẽ trong lòng ta mà ta hết sức tôn thờ, là người mà ta lo được lo mất, vậy mà giờ sự thật rành rành trước mắt, nó quá sức với ta, khiến ta không tài nào tiếp nhận nổi.
Phải rồi, ta cười, nhưng xem ra là còn xấu hơn là khi khóc, người chẳng bao giờ nói yêu ta, hoàn toàn đều là ta tự mình ôm tương tư, cho rằng sự quan tâm mà người dành cho ta đại diện cho sự yêu thương của người.
Nào có phải đâu, người chỉ đang lợi dụng ta thôi.
Ta khóc tê tâm liệt phế, đôi mắt sưng tấy chỉ có thể thấy mờ mờ, nó khiến ta muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được.
Như vậy cũng tốt.
"Quận chúa! Không hay rồi! Quốc vương đã mất rồi!!"
"Cái gì?!"
Ta vội vàng bật tung cửa, dùng hết sức có thể để nhanh chóng đến chính cung, cả hàng dài người quỳ xuống khiến tim ta nảy lên từng cơn, chân có chút rụng rời không muốn tiến vào.
Nhưng dẫu sao, ta cũng phải tiến vào, khi ta vừa vào, anh trai đã được người ta trùm kín người, chỉ chừa đúng đầu ngón chân ra ngoài.
Vội vã quá, anh ấy đi vội