Hôm nay Becky hơi mệt, vết sưng ở tay khiến em đau lắm, phải đi băng lại.
Mà người nào đó còn chẳng quan tâm em, chị có quá nhiều việc, từng job một tìm đến chị khiến chị bận đến bù đầu bù cổ.
Có lẽ do mệt, hoặc do đang bị thương nên tâm trạng em xuống dốc, em bắt đầu hờn dỗi chị.
Nếu như mọi lần, em sẽ đăng lên twitter, share mọi điều tâm trạng, nhưng lần này, em chỉ muốn một cái ôm từ mami và honey.
Trong lòng em có chút mưa, và người có thể dọn đám mây đen kia và đem lại ánh dương chỉ có thể là chị.
Em đi lại gần, nhìn chị đang gọi điện thoại để bàn giao công việc với PChen thì em lại chần chừ, liệu chị có nghĩ rằng em quá phiền, sẽ chán ghét em không?
Becky là vậy, người quan trọng với em thì em sẽ nghĩ rất nhiều đến cảm nhận của đối phương, sợ bản thân sẽ khiến người ta không hài lòng mà bỏ mình đi.
Chỉ có quá để tâm, lòng mới lo lắng vẩn vơ như vậy.
Lúc Freen xong mọi thứ thì cũng đã khuya, đinh ninh rằng Becky đã ngủ nên chị đi thẳng lên lầu, nào ngờ mở cửa phòng lại chẳng thấy bóng dáng em đâu.
Chị nương theo ánh sáng lờ mờ từ chiếc điện thoại, dáo dác nhìn xung quanh thì phát hiện em đang ngủ gục trên bàn, đôi lông mày còn nhíu chặt lại, xem ra là mơ một giấc mơ không đẹp.
Cúi lại gần, chị nghe tiếng thút thít khe khẽ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má em như thể đâm vào tim khiến chị đau đớn, chị nhẹ nhàng vuốt ve gò má em, niết đi niết lại nhiều lần, tựa như muốn xoá đi điều đã khiến em khóc vậy. Rồi bỗng chốc, người em run rẩy, mở to đôi mắt còn vươn hàng lệ kia.
Em nhìn thấy chị rồi lại bật lên tiếng nức nở, vươn hai tay để chị ôm, gương mặt tèm lem nước mắt, chị vừa thấy thương vừa thấy buồn cười nhưng vẫn chiều chuộng ôm em nhỏ vào lòng.
Nhẹ nhàng dỗ dành em, cục cưng của chị thế nào, giấc mơ đó tồi tệ lắm sao, đáng ghét nhỉ, làm cục cưng của chị khóc.
Em như đứa trẻ được phụ huynh hùa theo, nấc cục hức hức từng cơn mà trả lời chị.
"Sau cùng, là thấy chị bỏ em sao?"
Em vươn đôi mắt đỏ hoe nhìn chị, đầu gật gật, cả mặt mếu mếu lại tựa như đang cáo trạng chị vậy.
"Đứa ngốc, thương em đến độ móc cả ruột gan ra cả rồi, bỏ là bỏ thế nào?"
Hôn