"Cũng không tệ lắm” Đáy mắt của Vũ Hải Yến nổi lên một ngôi sao nhỏ.
"Gì mà cũng không tệ lắm, con nói cụ thể với mẹ xem nhân phẩm của đối phương thế nào, hình dáng ra sao, còn tính cách nữa, vả lại cậu ta có nói khi nào sẽ kế thừa Châu Thiên không?"
"Mẹ, sao mẹ có thể tầm thường như thế, hiện tại chúng con đang bàn chuyện tình cảm chứ không phải bàn những thứ này" Vũ Hải Yến giậm chân một cái, có chút oán trách và cũng có chút hờn giận.
Lời này vừa nói ra khiến Nguyễn Kim Thanh sững sờ, bàn chuyện tình cảm mà không xem điều kiện thì sao mà bàn được, nhưng sau đó bà ta nhìn thấy dáng vẻ Vũ Hải Yến mất hồn mất
vía và đang rạo rực vì tình yêu thì lập tức hiểu được.
Yêu đương với dạng con ông cháu cha như Phan Phùng Hiếu thì quả thật chỉ cần chú trọng tình cảm là được.
"Nhìn lại con đi, không phải trước đó còn không muốn đi đủ kiểu, hiện tại lại hồn vía lên mây cứ như mất hồn ấy.
Nếu truyền ra ngoài con không sợ làm trò cười cho người khác à!”
Nguyễn Kim Thanh sờ sóng mũi cao của Vũ Hải Yến, cho dù là trách móc nhưng đáy mắt bà ta cũng đầy tình yêu thương.
Vũ Hải Yến đặt mông ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn còn nhớ khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau, cảm thấy sợi hết hồn hết vía.
Đây là điều trước kia cô ta chưa từng cảm nhận được, cô ta cảm thấy yêu đương thật là tốt.
"Con sẽ không cho người khác có cơ hội chê cười con đâu, vả lại Phan Phùng Hiếu rất hài lòng với con, anh ấy còn hẹn cuối tuần này đi biển chơi đấy" Vũ Hải Yến vẫn rất có tự tin với bản thân.
"Vậy con đồng ý chưa?” Nguyễn Kim Thanh hỏi.
"Đương nhiên là có rồi!"
Hai người tách ra không bao lâu thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu lái xe Volvo tới dừng bên cạnh Vũ Hải Yến rồi cười nói: "Tôi nghĩ với một cô gái xinh đẹp giống cô Vũ đây thì tôi phải tự mình đưa về nhà mới yên tâm"
Một câu nói làm làng Vũ Hải Yến mở cờ trong bụng, thật là không có cách nào từ chối nổi.
Sau khi lên xe thì mặt Vũ Hải Yến đầy thẹn thùng nhưng cô ta vẫn không nhịn được nói: "Anh có thể trực tiếp gọi tôi là Hải Yến.
Người thân thiết với tôi đều gọi tôi như vậy"
"Thật sự tôi có thể gọi như thế chứ?"
Phan Phùng Hiếu có chút kích động.
Trước lúc xem mắt thì anh ta vẫn còn có chút chống đối, anh ta không cho rằng trong nước còn bao nhiêu cô gái phù hợp với gu của mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Hải Yến thì anh ta thừa nhận mình đã rung động thật rồi.
Trước khi xuống xe, Phan Phùng Hiếu vẫn chưa mở khóa, lúc đó Vũ Hải Yến còn đang ngạc nhiên thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu nói: "Hải Yến, tôi có thể theo đuổi cô không? Từ lần đầu tiên tôi gặp cô là tôi đã thích cô rồi"
"Phan...!Phùng Hiếu, tôi nghĩ chuyện hôn nhân vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Vũ Hải Yến rụt rè.
Ai ngờ, bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu Igiữ tay cô ta lại nhìn cô ta một cách đầu thâm tình rồi đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó thận trọng nói: "Xin cô đừng nghi ngờ thành ý của tôi vì tôi rất nghiêm túc, tôi thật sự hi vọng chúng ta có thể
bên cạnh nhau"
"Đương nhiên, cô cũng có thể trở về suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời tôi"
Vũ Hải Yến phấn khởi, không nhịn được chen miệng vào.
Đầu tiên Vũ Phong Toàn sững sờ, sau đó nhìn thấy đáy mắt của Nguyễn Kim Thanh rất vui vẻ thì ông ta cũng hiểu được nên lập tức