Dưới tình huống này thì Vũ Linh Đan vốn không còn đường lui.
Cuối cùng cô chỉ có thể lạnh mặt nặng nề nói: "Tôi đã sớm nói rằng tôi chỉ có thể uống một ly, uống xong tôi sẽ đi ngay"
"Không thành vấn đề!"
Vũ Trọng Đình vỗ tay phát ra tiếng, nụ cười trên mặt anh ta trông rất hiền lành nhưng trong lòng lại đang nghĩ chờ đến phòng bao thì không phải do cô quyết định nữa.
Vũ Linh Đan quay đầu lên tiếng chào hỏi quản lý.
"Tôi đi sang đó trước, nếu như mười phút sau tôi còn chưa ra thì anh hãy báo động!"
"Báo động, ha ha!" Vũ Trọng Đình cười lạnh một tiếng, chỉ một ánh mắt đã đủ dọa quản lý co rúm lại cúi đầu không lên tiếng.
"Xin mời anh Vũ!”
Hiện tại Vũ Linh Đan đã bày ra tự thể hy sinh mà đi theo sau lưng Vũ Trọng Đình.
Lúc hai người đi vào phòng bao thì bỗng nhiên Vũ Trọng Đình nhìn Vũ Linh Đan một cái, anh ta có chút tò mò hỏi thăm: "Tôi trông cô rất quen, vả lại cô còn biết tên của tôi, cô quen biết tôi à?"
Trong lòng Vũ Linh Đan hoảng hốt, chẳng lẽ cô đã bị nhận ra, vậy thì lát nữa!
"Không phải khi nãy quản lý gọi anh là anh Vũ à, vả lại anh Vũ nổi danh ở thành phố Cần Thơ này như vậy, có ai mà không biết đến" Vũ Linh Đan cúi đầu, bình tĩnh nói.
Mặc dù Vũ Trọng Đình vẫn đầy nghi ngờ nhưng cũng chỉ nhẹ gật đầu mà không tiếp tục tra hỏi.
Mới vừa vào phòng thì Vũ Trọng Đình đã vỗ tay một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Tổng giám đốc Trương, người anh muốn tôi đã giúp anh gọi tới, chuyện sau đó phải xem bản thân anh rồi.
"
Rất nhanh xung quanh liền có người ồn ào.
Vũ Linh Đan nghe thấy tên Trương Thiên Thành thì vô thức quay đầu bước đi, Vũ Trọng Đình đưa tay ra chặn đường trước, anh ta cười ha hả nhưng toàn là ý lạnh: "Không phải đã nói uống một ly rồi mới đi sao? Sao nào? Không uống đã muốn đi, cô thật sự nghĩ phòng bao của Vũ Trọng Đình tôi dễ ra thế à?"
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi.
Cuối cùng quay người lại, cô cũng không nhận ra Trương Thiên Thành, cho đến khi đi vào thì cô mới phát hiện Trương Thiên Thành ở một góc tối tăm trong phòng bao.
Vũ Linh Đan cố gắng đưa lưng sang chỗ Trương Thiên Thành, nhìn thấy Vũ Trọng Đình rót rượu cho mình, cô đang định bưng lên uống một hơi cạn sạch thì bỗng nhiên Vũ Trọng Đình vỗ vai cô, sau đó chỉ sang Trương Thiên Thành thấp giọng nói: "Ly rượu của cô hôm nay là do anh ta mời cô đấy"
Thân thể Vũ Linh Đan lập tức cứng đờ.
Trên khuôn mặt chỉ lộ ra mỗi cặp mắt xẹt qua chút khó xử.
Nhưng Trương Thiên Thành từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở kia, ngay cả di chuyển một chút cũng không có, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Hình như Vũ Trọng Đình đã nhận ra Vũ Linh Đan có chút thay đổi, anh ta vừa vỗ vai cổ vừa cười nói với mọi người: "Cô đừng căng thẳng, mặc dù Tổng giám đốc Trường có chút nghiêm túc nhưng anh ta sẽ không ăn thịt cô đâu, cô đừng sợ"
Vũ Linh Đan tránh tay Vũ Trọng Đình ra, sau đó cô bưng một ly rượu màu hổ phách chậm rãi đi đến góc tối đó trước mắt bao người.
Thật lâu sau đó cô mới cúi đầu cố ý đổi giọng điệu, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh Tổng giám đốc Trường, tôi mời anh ly
rượu này.
"
"Ấy được, quá được đi chứ.
"
Xung quanh có người ồn ào.
Vũ Linh Đan bưng ly rượu đứng nửa ngày nhưng người trước mặt từ đầu đến cuối không thèm chuyển động, lần này cô thật sự sợ Trương Thiên Thành nhận ra mình.
"Cô ngẩng đầu lên, hãy nhìn vào mắt của tôi.
" Bỗng nhiên Trương Thiên Thành mở miệng.
Bả vai Vũ Linh Đan run lên nhưng cũng không thể không ngẩng đầu, cô giả vờ trấn tĩnh nói: "Tổng giám đốc Trường, tôi mời anh"
Trương Thiên Thành vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Không khí xung quanh cứ như bị đông lại, tất cả mọi người không hiểu rốt cuộc Trương Thiên Thành muốn làm gì.
"Cô sợ lắm à?" Trương Thiên Thành hỏi lần nữa.
Vũ Linh Đan cắn chặt răng không lên tiếng.
Đột nhiên, Vũ Linh Đan bưng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó cô khẽ cong eo nhẹ nhàng đặt ly rượu trên
mặt đất, nói với Vũ Trọng Đình: "Tôi