Cố Trình Lâm cũng cảm thấy luống cuống nên vội khoát tay: "Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thế thôi, vì thế là thật hay là
giả tôi không dám hứa chắc, vả lại chuyện này cũng đã bị làn truyền rộng khắp cả rồi, bọn họ đều nói rằng cô ta bỏ thuốc Trương Thiên Thành nhưng kết quả lại bị Trương Thiên Thành đoán được nên cuối cùng đã tự mình uống phải"
Phan Phùng Hiểu vẫn im lặng không nói lời nào.
Anh ta chợt liên tưởng đến khuôn mặt ghét bỏ của Trương Thiên Thành khi nhắc về Vũ Hải Yến, cho dù anh ta không muốn tin thì cũng cảm thấy việc này đã chắc chắn tám đến chín phần rồi.
Cố Trình Lâm tiếp tục nói: "Chuyện này còn chưa là gì đâu, lúc anh vừa về nước mấy ngày thì Vũ Hải Yến vẫn còn đuổi theo Trương Thiên Thành không buông, nghe nói cô ta còn đến Tập đoàn Á Đông mấy lần nhưng không gặp được người, sau đó cô ta thừa dịp giúp chị gái làm việc mới gặp được Trương Thiên Thành nhưng Trương Thiên Thành nhìn thấy cô ta thì lập tức đi ngay." "Tôi nghe nói gần đây anh muốn hợp tác với Tập đoàn Á
Đông à, nếu anh thật sự kết hôn với Vũ Hải Yến thì tôi thấy không thể thông đường với Trương Thiên Thành được rồi"
Lời này không khác mấy với lời Trương Thiên Thành nói với mình vào buổi sáng.
Trong lòng Phan Phùng Hiếu đã sớm dấy lên lửa giận, Vũ Hải Yến là hạng người gì có thể anh ta cũng không thèm để ý nhưng anh ta tuyệt đối không thể nào chấp nhận được chuyện có người lừa gạt mình.
Đương nhiên, bây giờ nói chuyện này thì cũng đã muộn rồi.
Phan Phùng Hiểu uống một hớp rượu lớn rồi đập mạnh ly rượu xuống bàn, anh ta đứng dậy vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Người anh em, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tôi còn có việc nên đi trước đây."
"Ấy, anh uống nhiều rượu như vậy thì có cần tôi đưa về không?" Cố Trình Lâm đứng dậy theo.
Phan Phùng Hiếu chỉ khoát tay áo, hiển nhiên không muốn nói thêm một câu nào.
Chuyện này đã đoán được bảy tám phần nhưng anh ta không cách nào tưởng tượng được rốt cuộc tin tức kia đáng sợ bao nhiêu mới có thể khiến nhà họ Vũ tốn tiền nhiều để thua mua như vậy.
Đương nhiên, cũng không liên quan gì đến anh ta.
Năm giờ chiều hôm đó, lúc Vũ Linh Đan ra ngoài thì nhìn thấy Vũ Hải Yến vẫn ngồi tại chỗ như cũ, vả lại sắc mặt cô ta cực kỳ lo lắng đang không ngừng gọi điện thoại cho ai đó.
Vũ Linh Đan chỉ nghĩ cô ta bị chứng lo nghĩ về tình yêu nên không để ý lắm rồi tự mình đi trước.
Cuối cùng người trong công ty đều đi hết sạch mà Phan Phùng Hiếu vẫn chưa xuất hiện, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, Vũ Hải Yến rất tức giận nhưng tỉnh táo lại thì cô ta bắt đầu ý thức được chuyện này không ổn.
Vũ Hải Yến gọi điện thoại cho Nguyễn Kim Thanh để oán trách Phan Phùng Hiểu một chập.
Đầu tiên Nguyễn Kim Thanh an ủi Vũ Hải Yến đừng nóng vội rồi còn cẩn thận phân tích một chút mới hỏi: "Có phải cậu Lấy tụ tập bàn chuyện làm ăn bí mật rồi không? Con cũng đã nói là có thể chiều nay cậu ấy sẽ không đến mà."
"Vậy cũng không đến mức ngay cả một cú điện thoại cũng không nhận chứ."
Dựa theo trực giác của phụ nữ thì Vũ Hải Yến cảm thấy vấn đề này không đơn giản.
Dưới tình thế gấp gáp, thậm chí cô ta đã đoán được sự thật: "Có phải Trương Thiên Thành đã nói gì đó với Phan Phùng Hiếu, sau đó Phan Phùng Hiếu không muốn gặp con nữa
không?"
"Không thể nào"
Nguyễn Kim Thanh có chút không dám tin: "Trương Thiên Thành vẫn luôn không thừa nhận quan hệ với con, sao cậu ta có tự tạo scandal chứ.
Con yên tâm về trước đi, nói không chừng tối nay sẽ có cuộc gọi đến, đến lúc đó con hãy mắng cậu ấy cho đã."
"Thật sự không sao à?" Vũ Hải Yến vẫn không tin.
Vũ Hải Yến ra cửa thì nhìn thấy Vũ Hải Yến lên chiếc Porsche màu lam, hiển nhiên Trương Đức Phú lại tới đón cô.
Cũng vào lúc này, Vũ Hải Yến nhìn thấy mà cảm