"Đều tại mẹ cả."
Bỗng nhiên Vũ Hải Yến hất tay Nguyễn Kim Thanh ra, ánh mắt hoàn toàn trở nên mông lung, cô ta cắn răng, căm hận nói: "Nếu như không phải mẹ bảo con theo đuổi giàu sang phú quý, nếu như không phải mẹ bảo con theo đuổi hết người đàn ông này đến người đàn ông khác thì sao con có thể trở thành trò cười của người khác, sao hôm nay...!con có thể chia tay Phan Phùng Hiếu!"
Vũ Hải Yến phát tiết tất cả lửa giận trên người Nguyễn Kim Thanh, cô ta đánh từng cú từng cú nặng nề lên người bà ta.
Trừ khóc ra thì Nguyễn Kim Thanh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Bà ta tưởng rằng như thể sẽ tốt cho Vũ Hải Yến nhưng cuối cùng lại là hai người hại mình.
"Hải Yến, con yên tâm đi, mẹ sẽ không bỏ mặc con.
Con cứ yên tâm vì còn có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ cho con một lối thoát" Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt, bà ta chỉ có một đứa con gái nên bằng bất cứ giá nào bà ta cũng muốn bảo vệ Vũ Hải Yến.
"Nếu như cậu Phan dám nói lung tung thì dù mẹ có táng gia bại sản, mẹ cũng sẽ bảo vệ con!"
"Vô dụng thôi!"
Vũ Hải Yến đánh đến mệt nên ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt cô ta nhìn lên trời đau đến không muốn sống.
Không có Phan Phùng Hiểu thì tất cả mọi thứ đều mất đi ý nghĩa.
Cô ta vừa mới nếm được mùi vì tình yêu nhưng hiện tại lại cho cô ta một cái tát, cô ta không cam lòng, cô ta thật không cam lòng mà!
"Đi, mẹ dẫn con về nhà!"
Trong làn mưa bụi có một chiếc xe dừng lại trước mặt hai mẹ con, Nguyễn Kim Thanh và tài xế ép buộc đỡ Vũ Hải Yến lên xe, sau đó Nguyễn Kim Thanh tùy ý hỏi một câu: "Tổng giám đốc Trương đầu?"
"Tổng giám đốc Trương đã đi về trước rồi thưa bà." Tài xế
trả lời.
Tính thời gian quả thật đã đến giờ về.
Nguyễn Kim Thanh nhẹ gật đầu cũng không nghĩ nhiều,
tạm thời phải an ủi Vũ Hải Yến trước thì bà ta mới suy nghĩ được chuyện khác.
Lúc hai mẹ con trở về nhà họ Trương đã là mười một giờ đêm.
Phòng khách đã tắt đèn.
"Hải Yến, con mau đi tắm thay quần áo khác ra đi, đừng để bị cảm."
Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt giúp Vũ Hải Yến, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo nói: "Nhớ kỹ, chờ một lát nữa mặc kệ con có nghe được tiếng động gì thì cũng không được đi ra!"
"Mę!"
Vũ Hải Yến hơi tỉnh táo lại nên cũng biết Nguyễn Kim Thanh gặp khó xử gì: "Rốt cuộc ba mươi lăm tỷ kia làm sao mà mẹ có được, có phải mẹ lén trộm tiền của bố không?"
Nguyễn Kim Thanh cắn răng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng đẩy Vũ Hải Yến vào rồi cúi đầu lạnh lùng nói: "Những chuyện này con không nên biết! Tóm lại, bảo con đừng ra thì con đừng có ra."
"Không được, mẹ không nói ra rõ ràng thì con sẽ không để mẹ một mình"
Vũ Hải Yến giữ chặt tay Nguyễn Kim Thanh, đáy mắt đầy sợi
hãi và lo lắng.
Dưới mắt công ty đang cần tài chính, nếu để Vũ Phong Toàn biết Nguyễn Kim Thanh trộm ba mươi lăm tỷ thì...
Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
"Hải Yến, không sao cả.
Mẹ không trộm tiền của bố, số tiền kia là tiền riêng của mẹ." Nguyễn Kim Thanh nói.
"Gì chứ?"
Vũ Hải Yến có chút không dám tin.
Đó chính là ba mươi lăm tỷ đấy!
Nguyễn Kim Thanh đẩy Vũ Hải Yến vào phòng, xác định không ai nghe thấy mới nhỏ giọng nói: "Dù cho cuối cùng có thể nào thì mẹ đều giữ một đường lui cho hai mẹ con mình, vì thể