Vũ Hải Yến còn tưởng mọi chuyện vẫn chỉ đơn giản như trước đây nên cô ta lại bước lên một bước rồi theo đà mà nói: "Bố à, chuyện này bố không thể trách con được, là Vũ Linh Đan..."
"Đủ rồi đó Hải Yến!"
Vũ Phong Toàn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ bất lực và đau đớn, sau đó ông ta ngắt lời của Vũ Hải Yến một cách cộc cằn.
Ông ta nhìn thẳng vào Vũ Hải Yến như thể đây không phải con gái của mình vậy, cứ nhìn như thế từ trên xuống dưới.
Vũ Hải Yến bị ông ta nhìn một cách kỳ lạ như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, cô ta lắp bắp nói: "Bố, sao bố lại."
"Xem ra là bố sai thật rồi.
Những năm qua Nguyễn Kim Thanh đã dạy hư con rồi, biến con thành một đứa ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình và lúc nào cũng chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Con biết không, dáng vẻ bây giờ của con rất giống Nguyễn Kim Thanh đấy." Ông ta xoay người rồi thở dài trong im lặng.
Vẻ điên cuồng hung dữ của Nguyễn Kim Thanh lại hiện lên trong đầu ông ta một lần nữa, giống hệt Vũ Hải Yến bây giờ, chỉ muốn đổ tất cả tội danh lên đầu Vũ Linh Đan, khiến cho cô thân bại danh liệt.
Sao trước đây ông lại không nhìn ra những điều này?
Vũ Phong Toàn Võ trán một cách nặng nề, trong lòng cảm thấy đau đớn không tưởng nổi.
"Bố ơi?".
Vũ Hải Yến vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vì thấy bộ dạng đau đớn của Vũ Phong Toàn nên cô ta tiến lên hỏi han theo bản năng.
"Không có gì, con ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi con không cần phải tới công ty làm việc nữa."
Từ đầu đến cuối, Vũ Phong Toàn vẫn quay lưng về phía Vũ Hải Yến, không hề nhìn cô ta lấy một cái.
Vừa nghe ông ta nói là từ giờ không cần phải đến công ty làm việc nữa, Vũ Hải Yến sững sờ ngay lập tức, mấy giây sau !mới phản ứng lại, cô ta chạy tới trước mặt Vũ Phong Toàn rồi to tiếng hỏi: "Bố, sao lại vậy ạ?".
Trên khuôn mặt của Vũ Phong Toàn là vẻ lạnh lùng, ông ta không nói một câu nào.
Vũ Hải Yến nhớ lại những dự đoán của Nguyễn Kim Thanh thì rơi nước mắt ngay lập tức, cô ta không cam lòng mà hét lên: "Có phải bố chỉ coi Vũ Linh Đan là con gái của bố còn con thì chả là gì cả đúng không!"
"Hải Yến, đừng càn quấy nữa!" Vũ Phong Toàn đã không còn nhẫn nại nữa.
"Con cứ càn quấy đấy! Dựa vào cái gì mà Vũ Linh Đan có thể làm Giám đốc dự án trong công ty còn con thì chẳng có chức vụ gì cả.
Bây giờ bố còn muốn đuổi con đi nữa"
Vũ Hải Yến vừa nói nước mắt vừa tuôn ra dữ dội hơn: "Bố, có phải bố không cần mẹ con con nữa đúng không?"
"Không được nói linh tinh!”
Vũ Phong Toàn nhíu mày, trên mặt là vẻ không vui.
Ông ta còn chưa nghĩ ra phải xử lý chuyện của Nguyễn Kim Thanh như thế nào nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì Vũ Hải Yến vẫn là con gái ông ta.
"Hải Yến, con về nhà mấy ngày đi, vừa hay con cũng có thể chăm sóc mẹ con..."
Vũ Phong Toàn nói xong thì lại quay người đi, vẻ mặt thay đổi.
Vũ Hải Yến không quan tâm đến chuyện gì nữa, cô ta lại chạy đến trước mặt Vũ Phong Toàn rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông ta: "Con không quan tâm! Chuyện mà Vũ Linh
Đan có thể làm thì con cũng sẽ làm được, bố, bố không thể thiên vị như vậy được"
"Vậy con muốn làm cái gì, làm Giám đốc dự án hay ngồi lên vị trí này của bố hả?"
Vũ Phong Toàn bị cô ta dồn ép nên nói những lời cực kỳ gay gắt, ông ta hỏi bằng giọng bất mãn.
Vũ Hải Yến nghẹn họng, trong đáy mắt thoáng qua một chút không cam lòng.
Vũ Phong Toàn cứ tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, ông ta đang định bảo Vũ Hải Yến ra ngoài thì đột nhiên cô ta phá vỡ sự im lặng đã duy trì từ nay đến giờ: "Không phải bây giờ Vũ Linh Đan đang ở công trường sao? Con muốn ngồi lên vị trí của chị ta."
"Con..." Vũ Phong Toàn kinh ngạc kêu lên.
Trong mắt ông tràn đầy vẻ không tin được.
"Đúng vậy, nếu chuyện mà Vũ Linh Đan có thể làm được thì con cũng sẽ làm được.
Bố chưa từng cho con cơ hội thì sao đã vội kết luận là con làm không tốt chứ!" Vũ