Vũ Linh Đan vừa đi, vẻ đau khổ trên mặt Trương Đức Phú cũng biến mất hoàn toàn.
Cậu ta xốc lại quần áo trên người, đi qua người Phan Bảo Thái, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn anh ta, ngập tràn thương hại: "Anh cho rằng cắt ngang buổi cầu hôn của tôi, Vũ Linh Đan sẽ đi với anh sao?" "Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng Linh Đan không thể ở bên một thằng cặn bã như cậu được"
"Nhắc tới Vũ Linh Đan, cảm xúc của Phan Bảo Thái lại trở nên kích động.
Anh ta xoay người, hung hăng nhìn tên mặt người dạ thú đang đắc ý kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ tiếc là không thể khiến Linh Đan tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cậu thôi.
" !"Ha ha.
"
Trương Đức Phú cười lạnh, thản nhiên nói: "Chuyện của tôi và Vũ Linh Đan, anh không có tư cách nhúng tay, cho dù là Trương Thiên Thành thì sao, tâm trí của anh ta chỉ có chuyện đoạt quyền ở công ty thôi.
Còn tôi thì có thể bỏ tất cả mọi thứ vì Vũ Linh Đan, không bao lâu nữa, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra chỉ có tôi mới yêu thương