Trương Thiên Thành dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Vũ Linh Đan thấy vậy chỉ thấy lạnh cả người, ánh mắt cũng lạnh bằng: "Vậy có nghĩa là anh đã động tay động chân vào sao?" Tuy Trương Thiên Thành không nói tỉ mỉ, nhưng chỉ cần anh ra tay, cô cũng biết hậu quả của Trương Đức Phú sẽ thể nào.
"Đúng thế thì sao?"
Trương Thiên Thành dám làm dám chịu, không hề sợ người !khác chất vấn, nhưng Vũ Linh Đan hỏi đi hỏi lại như vậy giống như đang cầu xin cho Trương Đức Phú vậy, thái độ đó đã chọc giận Trương Thiên Thành.
Anh lập tức đứng dậy, túm lấy cổ Vũ Linh Đan, tốc độ cực nhanh, cô không thể phản kháng được.
Trương Thiên Thành tới gần cô, hơi thở ấm áp phá lên chóp mũi cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt anh.
Trương Thiên Thành lạnh