Trương Thiên Thành cũng không trách mắng thật, anh bảo Trần Đức Bảo ra ngoài, sau đó mới nhìn sang Trương Đức Phú.
Thấy cậu ta bừng bừng lửa giận, bộ dạng muốn lao lên đánh nhau với mình, anh nói: "Thế nào, muốn đến phá phòng làm việc của tôi à?"
"Tôi không dám, hôm nay tôi đến chỉ là vì muốn hỏi rõ, tại sao lại đóng băng quỹ tài chính của tôi?"
Trương Đức Phủ gây sự.
Chiều hôm nay, cậu ta vừa đến phòng làm việc liền phát hiện mọi thứ đã thay đổi, ba trăm năm mươi tỷ không phải con số nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tập đoàn Á Đông là bao.
Tốc độ nhanh chóng như vậy, chắc chắn là Trương Thiên Thành làm. !
Trương Thiên Thành cười, nhìn con người cũng chảy chung dòng máu nhà họ Trương nhưng lại ngu xuẩn này, ánh mắt
ngập tràn sự khinh thường.
"Rất đơn giản, các cổ đông nhất trí rằng đặt tài sản vào tay cậu là chuyện quá nguy hiểm, đương nhiên, nếu cậu giải quyết được rắc rối đó thì công ty sẽ thay đổi quyết định"
Trương Thiên Thành trầm giọng nói, bộ dạng giải quyết việc công.
"Trương Thiên Thành, anh phải làm đến mức này sao?"
Trương Đức Phú chỉ tay vào Trương Thiên Thành, hít sâu một hơi: "Xem ra là anh muốn ép tôi vào đường cùng, nếu như vậy thì đừng trách tôi không khách khí"
"Không khách khí? Ha ha, chỉ riêng việc cậu muốn cầm tiền của công ty đi đấu giá cá nhân, tôi đã có thể sa thải cậu rồi.
Các đại cổ đông cũng chỉ vì nể mặt của bố cậu nên mới không làm đến cùng thôi.
Nếu cậu không tin thì có thể không khách khí thử xem."
Trương Thiên Thành không những