“Thiên Thành, chuyện giữa dì với bố con, con không hiểu đầu, lúc đó con còn." “Cho dù còn nhỏ, tôi cũng biết phân biệt rõ trái phải, biết kẻ nào là tu hú chiếm tổ chim khách, từ nông đến sâu”
Dương Thanh My vẫn chưa nói xong thì bị Trương Thiên Thành ngắt lời châm biếm, trên môi nở nụ cười càng sâu hơn.
“Trương Thiên Thành!” !Thấy mềm không được, thái độ của Dương Thanh My một lần nữa trở nên cứng rắn: “Bất kể là như thế nào, dì cũng là mẹ của con.
Bây giờ con không có bất cứ quyền gì để chỉ trích dì cả.
Còn con hồ ly tinh này nữa, nếu như để bố con biết được hai người vẫn còn liên lạc với nhau thì nhất định ông ấy sẽ không bỏ qua cho con đầu”
“Điều này đương nhiên là tôi biết, không cần bà Trương đây nhắc nhở.
Còn nữa mẹ tôi đã chết rồi, bà là cái thứ gì chứ?”
Vừa nghe thấy chữ “mẹ” này, cảm xúc của Trương Thiên Thành lập tức trở nên kích động, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hận thù sâu sắc, giống như con dã thú có thể bổ nhào đến bất cứ lúc nào.
“Cho nên...!Ba trăm năm mươi tỷ này, chỉ là trách nhiệm của một mình Trương Đức Phú, không có liên quan gì đến Tập đoàn Á Đông cả.
Nếu như bà Trương muốn giúp con trai của mình, thì chính là giúp con trai cưới con hồ ly tinh này rồi.”
Trương Thiên Thành nói trúng tim đen,