Người đàn ông vứt lại một câu, sau đó trực tiếp nhảy ra
khỏi cửa sổ chạy trốn, đợi đến khi Trương Thiên Thành xông vào phòng, chỉ còn thấy một bóng người chạy thoát trong màn đêm.
Trương Thiên Thành chửi một câu, đang lúc muốn chảy qua cửa sổ đuổi theo thì nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của Vũ Linh Đan, người anh hơi run rẩy.
"Cô có sao không?"
Ý nghĩ bắt người của Trương Thiên Thành nhanh chóng bị kéo lại, anh đi nhanh qua, đỡ lấy vai của Vũ Linh Đan, dùng sức lắc mạnh.
"Tôi! Tôi không sao! Khụ khụ!" !Còn chưa nói xong, cô lại họ dữ dội, lồng ngực đau tức đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Trường Thiên Thành vỗ vỗ lưng cố, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi rối loạn của cô, ánh mắt trở nên sâu xa, ngay cả khí chất toàn thân cũng thay đổi.
Vũ Linh Đan đã thở lại bình thường, nhìn thấy khuôn mặt thâm sì không vui của Trương Thiên Thành, cô kéo lại áo sơ mi, cúi đầu nói: "Tôi không sao"
"Còn cứng mồm, nếu tôi đến muộn thêm một bước, cô có biết hậu quả ra sao không?"
Nhìn thái độ không vấn đề gì của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành tức tới mức dạ dày cũng muốn đau: "Vô duyên vô cớ, cô mở cửa làm cái gì?".
Vũ Linh Đan rất muốn nói cô cũng không nhờ anh tới, nếu đã cứu cô rồi tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng được chú?
Có điều những lời này, Vũ Linh Đan chỉ có thể nghĩ trong lòng, cô chưa đến mức vô lương tâm, không phân