Nguyễn Kim Thanh nhận lấy điện thoại từ Vũ Phong Toàn, vẻ mặt không còn ác liệt như trước kia, nét mặt rất dịu dàng.
Đây là thỏa thuận của họ tối qua, sáng sớm nay sẽ do Nguyễn Kim Thanh gọi điện thoại, như vậy cho thấy bà ta cũng có thành ý một chút.
“Linh Đan à, tối qua ngủ có ngon không? Theo dì thấy thì con vẫn nên dọn về nhà ở đi, dù sao ở đây cũng là nhà con mà” Nguyễn Kim Thanh giống như là thay đổi tính cách, bắt đầu lựa lời khuyên bảo Vũ Linh Đan trong điện thoại.
Nếu như Vũ Linh Đan không đồng ý, thì cứ như là cô không
biết điều vậy.
Nhưng Vũ Linh Đan chỉ cười giễu một tiếng rồi hỏi: "Ở đây không có người khác, bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi” “Xem cái giọng điệu của con kìa.
”
Nguyễn Kim Thanh có phần khó xử nhìn Vũ Phong Toàn một cái, bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Phong Toàn không cần lo lắng, rồi nói: “Dù không có ý gì khác, cũng chỉ là muốn tốt cho con”
“Thế thì bà yên tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon, chẳng có chuyện gì cả.
”
Vũ Linh Đan nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh giọng, nói từng chữ từng chữ.
Nguyễn Kim Thanh chau mày.
Tối qua rõ ràng!
Không thể có sai sót được, nhất định là Vũ Linh Đan lừa mình.
Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn đầy sự lo lắng: “Một đứa con gái