“Được rồi.
”
Vũ Hải Yến vừa nghe Vũ Phong Toàn nói Vũ Linh Đan không dám nhận thì ông ta mới tìm đến cô, trong lòng cô ta thấy rất tức giận nhưng phải cố gắng kìm chế.
Vũ Phong Toàn tựa như nhận ra tâm trạng của Vũ Hải Yến không tốt, lại tiếp tục nói với cô ta: “Vũ Linh Đan không làm bởi vì tự nhận thấy mình không đủ năng lực để làm, nhưng nếu như con có thể hoàn thành dự án này thì sẽ không ai trong công ty có ý kiến về việc con lên thay vị trí của nó cả.
”
Vũ Phòng Toàn vừa nói vừa ngả mình về phía sau, dùng một tư thế thoải mái để tựa về phía sau, đồng thời quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Vũ Hải Yến, ông ta tiếp tục nói: “Nếu như con muốn, đợi khi con có thể hợp tác được với Tập đoàn Á Đông thì cả công ty này sẽ phải nhìn con bằng con mắt khác, cho dù là Vũ Linh Đan cũng không thể yêu cầu con trả lại vị trí cho mình.
”
“Bố nói cũng có lý.
”
Khi Vũ Phong Toàn nói về việc người trong công ty sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác, thật ra cô ta cũng không để tâm lắm, cho dù cô ta có làm việc hay không thì với tư cách là con gái của Vũ Phong Toàn sẽ không ai có thể nói gì về cô ta.
Chỉ có mình Vũ Linh Đan khiến cho Vũ Hải Yến tức đến nghiến ngăn nghiến lợi, cô ta nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định nghĩ: “Dù có thế nào cũng không thể để Vũ Linh Đan coi thường mình.
”
Giây tiếp theo, Vũ Hải Yến liền đứng lên, vẻ mặt nghiêm