Vũ Hải Yến rùng mình khi nghĩ sau này sẽ phải đối mặt với nó một mình, cô cúi đầu đứng sang một bên, chưa bắt đầu bị mắng, toàn thân cô ta đã đứng yên.
“Tôi đã biết, Tổng giám đốc Vũ.”
Giám đốc dự án thấp giọng nói.
“Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi.
Vũ Phong Toàn liếc nhìn Vũ Hải Yến, ánh mắt sắc bén không thu liễm lại, ông ta lại ngồi xuống để đầu bớt choáng váng.
Sau khi mắng mỏ, ông ta bắt đầu xoa dịu Giám đốc dự án: “Tôi cũng biết anh làm vị trí này không dễ dàng, nhưng tôi nói với anh ngay tại đây.
Con bé đến công ty chúng ta làm việc.
Thân phận đầu tiên của con bé là nhân viên công ty, là con gái của tôi thì sao, đều phải nghe theo sự quản lý của anh.
Nhìn Linh Đan xem, lúc trước anh quản lý con bé như thế nào thì cũng quản lý Vũ Hải Yến như thế đó.”
“Vâng.”
Giám đốc dự án sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Ông ta vội vàng lau hai cái, rồi tiếp tục cúi đầu.
Nếu lúc trước không phải biết Vũ Linh Đan không được Vũ Phong Toàn chiều chuộng, tính cách của cô cũng trầm lặng thì ông ta đã không dám làm như vậy với Vũ Linh Đan.
Bây giờ lại là Vũ Hải Yến, người này mới có khí chất của con gái cưng của Vũ Phong Toàn.
Đừng nói ông ta sẽ cho vài phần mặt mũi, nhìn khắp công ty này,