Sau đó, Dương Thanh My càng trở nên nóng nảy, khi đi ngang qua Vũ Linh Đan, bà ta nóng lòng muốn trực tiếp lao vào cô, nhưng may mắn thay, Trương Đức Phú đã giữ bà ta lại.
Trương Đức Phú trước kia là người phóng khoáng tự nhiên, bây giờ trên mặt lại mang nét tiều tụy, còn nhìn Dương Thanh My, có chỗ nào giống bị thương cơ chứ?
Vũ Linh Đan không thể không nói: “Nếu bác thực sự vì muốn tốt cho con trai mình, xin vui lòng để Trương Đức Phú được tự do hơn một chút, bác không thử nhìn xem cậu ta bị bác ép buộc thành cái gì rồi?”
“Cô muốn nói ai?” Dương Thanh My hỏi.
Vũ Linh Đan chép miệng, không nói được lời nào.
Ánh mắt Trương Đức Phú hiện lên cảm xúc phức tạp, sau đó cũng có chút nhẹ nhõm, ít nhất Vũ Linh Đan cũng hiểu lòng cậu ta.
“Con hồ ly tinh này, cô đừng có ở đây làm người tốt, con trai tôi thế nào thì liên quan gì đến cô?”
Dương Thanh My thấy Vũ Linh Đan dám chỉ trích mình, lập tức mất khống chế, giương nanh múa vuốt nhào tới, kết quả là bị mấy nhân viên bảo vệ phía sau chặn lại.
“Các người làm cái gì vậy? Buông ra! Có tin tôi kiện các người không?” Dương Thanh My bực tức gào lên.
Là vợ của Tổng giám đốc, bà ta làm sao có thể chấp nhận bị đối xử như vậy, cũng chỉ có người không biết mình