“Thái độ của con là sao vậy, mỗi một lời của dì con đều là nghĩ cho con.
Con quay về không chào hỏi thì thôi đi, vậy mà còn vênh mặt lên nhìn bà ấy như vậy, đây là những gì bố đã dạy con sao?”
Sự khinh thường hiện rõ trong mắt Vũ Phong Toàn, lại trở thành cô không biết nghe lời, mắng một tiếng này, đến nước trên bàn cũng bị đổ.
Vũ Linh Đan trộm liếc nhìn lên tầng, phát hiện vẻ mặt của Vũ Hải Yến đang hả hê khi người khác gặp họa, biểu tình của Nguyễn Kim Thanh cũng ẩn ý như vậy, nhìn qua là biết, đây chính là hiệu quả mà Nguyễn Kim Thanh muốn.
Lấy lùi làm tiến, có lúc sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn.
“Bố, con xin lỗi.
”
Vũ Linh Đan cúi đầu, trực tiếp xin lỗi.
Hiện tại đối với cô mà nói, xin lỗi đã không còn khó khăn như xưa, kết quả Vũ Phong Toàn ngây ra một lúc, vốn dĩ trong bụng vẫn đầy lửa giận, giờ thì hay rồi, không nói được lời nào đã bị chặn lại.
Nguyễn Kim Thanh ở trên đầu ý vị thâm trường nhìn Vũ Linh Đan một cái, trên mặt lộ ra một tia lo lắng, nhưng cũng không nói gì, quay trở lại phòng.
“Được rồi, con ngồi xuống rồi nói.
”
Vũ Hải Yến sớm đã không cam lòng, không nhịn được hỏi: “Mẹ, con đã nói mẹ