Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, ánh mắt thẳng tắp lướt qua Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh.
Vũ Hải Yến vênh váo tự đắc, bộ dạng không hề sợ hãi, ngược lại còn làm nổi bật lên Nguyễn Kim Thanh đang khiêm tốn.
Vũ Linh Đan nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc chuyện này là Vũ Hải Yến làm, hay là Nguyễn Kim Thanh làm.
“Được, nếu không gọi tôi là giám sát Đan, vậy hoàn toàn có thể gọi tôi là cô Đan.
Gọi cô cả và cô hai chỉ có duy nhất một mục đích, đó chính là để phân biệt giữa tôi và Vũ Hải Yến.
Thử nghĩ xem dưới tình huống như thế nào mà một người công nhân lại hiểu rõ nhà họ Vũ như vậy?”
Vũ Linh Đan hăm dọa hỏi lại.
Nguyễn Kim Thanh bắt đầu luống cuống, cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh, sau đó nói: “Có thể… Có thể là anh ta xem tin tức rồi biết nhà họ Vũ có hai người con gái…”
“Nhà họ Vũ đúng là có hai người con gái, nhưng nếu ở hiện trường chỉ có một người thì cần gì phải phân chia, cần gì phải chuyện dư thừa.”
Vũ Linh Đan trực tiếp cắt ngang lời nói của Nguyễn Kim Thanh, một câu lập tức khiến Nguyễn Kim Thanh á khẩu không trả lời được.
Vũ Phong Toàn ở một bên nghe ba người phụ