Đầu óc của Vũ Hải Yến nhanh chóng đưa ra phán đoán trong khoảng thời gian ngắn.
Dù sao nơi này cũng là Tập đoàn Á Đông, nếu cô làm ầm lên chắc chắn mình không được lợi gì.
Nghĩ vậy, cô ta lập tức mỉm cười nhìn Trần Đức Bảo, trong lòng hận không thể lao về phía trước, lấy móng tay cào nát khuôn mặt này.
“Được, tôi đi.”
Vũ Hải Yến cười tủm tỉm nói.
Sau đó xoay người, lắc mông chậm rãi đi đến chỗ uống nước.
Lúc đi đến nơi, cô vừa quay đầu lại, liền phát hiện Trần Đức Bảo vẫn đang nhìn chằm chằm mình, dường như lo lắng mình sẽ lao vào.
Vũ Hải Yến tức giận dậm chân.
Trần Đức Bảo này đúng là không biết xấu hổ, cô sẽ không buông tha cho anh ta đơn giản như vậy đâu.
Lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, đáy mắt Trần Đức Bảo lộ ra tia sắc bén, giống như một cây dao đâm thẳng vào mắt Vũ Hải Yến.
Trái tim Vũ Hải Yến đập loạn nhịp, ánh mắt cũng rối loạn theo, bắt đầu chuyển ánh mắt sang chỗ khác, tim đập “Thình thịch”.
“Tổng giám đốc Thành.”
Cũng may, Trương Thiên Thành không để Vũ Hải Yến chờ lâu lắm.
Không lâu sau, Vũ Hải Yến chợt nghe thấy giọng của Trần Đức Bảo ở bên ngoài.
Vũ Hải Yến lập tức đứng dậy, quả nhiên thấy một bóng dáng cao lớn, mặc vest màu đen.
Cô ta nhanh chóng chạy ra, thừa dịp Trương Thiên Thành chưa bước vào cửa, quát to một tiếng: “Tổng giám đốc Thành.”
Trương Thiên Thành dường như cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng không phải Vũ Linh Đan.
Hơn nữa vừa rồi ở hội nghị ứng phó với một