Trương Thiên Thành hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lại trở nên kỳ lạ, giống như có chút khó nói, điều này lại càng làm cho Vũ Linh Đan cảm thấy tò mò, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc thì anh nghĩ đến chuyện gì thế?”
“Cô nói xem lúc đó chúng ta ở cùng nhau, camera giám sát không quay lại được chút nào sao? Chính là lúc tôi chạy đến cứu cô và những chuyện xảy ra sau đó nữa.
” Trương Thiên Thành nói liền một hơi, cuối cùng giả vờ lơ đãng nhìn qua Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan cũng chỉ thản nhiên ồ một tiếng, vẻ mặt không có một chút biểu cảm dư thừa nào.
Lúc Trương Thiên Thành cho rằng chuyện này khả thi, thở phào nhẹ nhõm thì Vũ Linh Đan hỏi ngược lại: “Như thế thì có gì khác đâu, không phải cũng tổn hại danh dự của tôi sao?”
“Cô nói cái gì?”
Dường như người đàn ông không thể tin được, cảm thấy là do tai mình nghe nhầm.
Vẻ mặt Vũ Linh Đan đầy bất lực, giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Những lời anh vừa nói chẳng qua là thay đổi một