“Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà! Con có biết bây giờ công ty đang đồn đãi lung tung không hả?” Vũ Linh Đan vừa nổi giận, Vũ Phong Toàn cũng không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, thái độ vẫn rất kiên quyết: “Con biết mình đang làm gì.
Nếu vì chuyện này là Phan Phùng Hiếu không hợp tác với con thì bố yên tâm, con sẽ gánh vác tổn thất một mình.”
“Gánh vác ư? Con nói dễ lắm, con lấy gì mà gánh vác?” Vũ Phong Toàn hổn hển chất vấn.
“Được rồi, nếu Phan Phùng Hiếu không chịu ký hợp đồng thì con sẽ đi tìm Trương Thiên Thành.
Bây giờ bố đã tin con chưa?” Nói xong, trái tim Vũ Linh Đan cũng đập thình thịch.
Cô cúp điện thoại, ghé bên bàn hít thở dồn dập.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn hòa hoãn lại, điện thoại trên bàn lại reo lên.
“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây, hợp đồng không thành vấn đề.” Vũ Linh Đan nói mấy câu rồi cúp máy, cầm túi đựng hợp đồng đến quán café lúc trước gặp Phan Phùng Hiếu.
Lúc cô đến đó, ly café trước mặt Phan Phùng Hiếu đã thấy đáy, rõ ràng là đã chờ từ lâu.
Vũ Linh Đan áy náy cười: “Trên đường hơi kẹt xe nên đến muộn.
Anh có muốn gọi thêm một ly nữa không?”
Phan Phùng Hiếu gật đầu: “Giám đốc Vũ cũng không đến muộn, đừng bận tâm.
Cô có mang hợp đồng đến không?”
Vũ Linh Đan gật đầu, sau đó đưa cho Phan Phùng Hiếu hợp đồng đã ký tên.
Đọc trang cuối cùng, anh ta hài lòng nở nụ cười: “Được đấy được đấy, Giám đốc Vũ, sau này chúng ta sẽ hợp tác thêm nhé.
Vũ Linh Đan cười như không cười,